Mất nửa ngày Trịnh Tuyết Dương mới phản ứng được, có chút lắp ba lắp bắp nói: "Bùi Nguyên Minh, anh đừng làm loạn! Đưa thầy đi mới là chuyện quan trọng, nếu như bởi vì anh mà làm chậm trễ chuyện của thầy, anh bồi thường nổi sao?"
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Bà xã, đừng sợ, trước khi thầy Sơn hẹn anh đi xe dịch vụ đã nói xong rồi, hôm nay có thể đưa ông ấy tới đích đến là được rồi. Dù sao ông ấy cũng chỉ bỏ ra ba mươi lăm nghìn đồng, còn muốn nhanh thế nào chứ?"
Trịnh Tuyết Dương im lặng, lời này của anh là có ý gì. Anh còn chuẩn bị mang thầy Sơn đi bao nhiêu nơi?
Mà bên cạnh không ít người đều trợn mắt nhìn, Lý Thành Đức đi tới quát: "Bùi Nguyên Minh, đừng có ở đây làm trì hoãn việc của thầy Sơn, để tôi đưa thầy Sơn đi!" "Không được!" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. "Tại sao lại không được?" Lý Thành Đức tức muốn nôn ra máu. "Thầy Sơn mà đi thì ai tính tiền xe dịch vụ cho tôi? Anh cho rằng xe tôi đi đến sân bay không cần xăng à?" Bùi Nguyên Minh ra vẻ đương nhiên nói. "Được! Không phải là mày muốn tiền sao! Số tiền này đủ cho mày cố gắng rồi đấy! Bây giờ cút đi!" Lý Thành Đức trực tiếp lấy ra một xấp đô la vứt xuống đất ngay trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Tiền của anh quá thối, tôi không có hứng thú." "Mày.." Lý Thành Đức tức giận đến run rẩy.
Anh ta đã nhìn ra, Bùi Nguyên Minh chính là đang cố ý tới quấy rối.
Lúc này, Chung Nam Sơn nhìn Lý Thành Đức một chút, lạnh lùng nói: "Thế Tử Đức, tôi cả đời này sẽ không lấy một xu một hào của người khác, cậu có ý gì vậy? Sỉ nhục tôi sao?"
Lý Thành Đức vẫn đang nổi giận bị dọa cho run rẩy một cái, vội vàng hạ thấp người nói: "Thầy Sơn chớ trách, tôi chỉ không nhìn được tên vô dụng này chuẩn bị đưa thầy Sơn chạy loạn mà thôi." "Hay là thầy cho tôi một cơ hội chuộc tội, để tôi đưa thầy Sơn đến nơi thầy cần đến đi."
Chung Nam Sơn thản nhiên nói: "Nhà họ Lý các người là dân làm ăn ở Cảng Thành, hẳn là hiểu rõ sự quan trọng của việc giữ chữ tín trong giới kinh doanh." "Mặc dù Chung Nam Sơn tôi là một bác sĩ nhưng cũng hiểu rõ đạo lý lời hứa ngàn vàng, tôi
đã hẹn trước chàng trai này để đi xe dịch vụ, hợp đồng giữa hai chúng tôi vẫn đang được thực hiện trước khi cậu ấy đưa tôi đến đích, cậu không hiểu chuyện này sao?" "Chuyện này."
Lý Thành Đức trợn tròn mắt, anh ta cũng hiểu thầy Chung Nam Sơn đức cao trọng vọng như thế lại không tuỳ tiện đồng ý với người khác chuyện gì, cũng sẽ không dễ dàng thất hứa.
Trịnh Tuyết Dương nghe bọn họ nói chuyện, vô thức nhéo mình một cái mới xác định không phải mình đang nằm mơ.
Lúc này Thanh Linh mới kịp phản ứng, bà ta trực tiếp chỉ vào Bùi Nguyên Minh ra lệnh: "Bùi Nguyên Minh, ngoại trừ đến công trường, lát nữa còn phải đưa thầy Sơn đến nhà họ Thanh đấy biết chưa?"
Lời nói này nói ra khiến cho ánh mắt của Bùi Nguyên Minh có chút rét run.
Không có lý do gì để Thanh Linh nói loại lời này, chắc chắn là nhà họ Thanh đã ra lệnh cho bà ta.
Có điều giờ phút này Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì mà chỉ ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương đi trước, sau đó anh mới dẫn Chung Nam Sơn sải bước đi về phía bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe, người làm lái xe như Lôi Tuấn Quang cũng bó tay rồi.
Như vậy cũng được sao! Thể Tử quá trâu bò rồi!
Thế mà lại thật sự lái một chiếc xe van đưa thầy Sơn đi.
Trơ mắt nhìn Chung Nam Sơn thật sự ngồi lên xe MiniBus, những người còn lại đều vô cùng lộn xộn.
Vậy mà cũng được?
Chẳng ai ngờ rằng, người cuối cùng đưa thầy Sơn đi lại là một tên tới ở rể. Chắc chắn anh sẽ vội vàng tiến về công trường của khu du lịch núi Bạch Vân!
Nhất định kẻ không cần mặt mũi như Bùi Nguyên Minh sẽ đưa thầy Chung Nam Sơn đến đó!
Mặc dù mọi người đều đang mắng Bùi Nguyên Minh không biết xấu hổ, thế nhưng giờ phút này lại có không biết bao nhiêu dòng họ và công ty lớn ghen ghét đến nôn ra máu. Sớm biết thầy Sơn sẽ đi xe dịch vụ thì đã phát động người của cả dòng họ đến sân bay làm tài xế rồi.