“Vương tử Birken, thời gian của mọi người đều là vàng bạc, ngài đừng kéo dài nữa, yên tâm, tôi cũng không phải là làm khó ngài, nếu ngài chọn để cho vị bác sĩ Đông y này điều trị cho công chúa, Hiệp hội y khoa chúng tôi vẫn thành tâm chúc cho công chúa sớm ngày hồi phục, chúng ta vẫn sẽ là bạn bè, nhưng chúng tôi chỉ là không đảm đương tình trạng bệnh tình của công chúa nữa mà thôi, nói cho cùng đây là cũng là một chuyện phải mạo hiểm, hy vọng ngài có thể hiểu.
” Lôi Minh nhẹ giọng nói.
“Hội trưởng Lôi Minh, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là không tín nhiệm Hiệp hội y khoa các ông, chỉ là tình huống quá cấp bách, tôi không có lựa chọn nào khác…” Vương tử Birken vội vàng giải thích.
“Thưa Vương tử, ngài không cần nói nhiều nữa, hãy cho tôi một đáp án đi.
” Không đợi vương tử Birken nói xong, Lôi Minh đã vung tay, cắt ngang lời ông ta.
Vương tử Birken mấp máy môi, nhìn Lôi Minh, rơi vào trạng thái suy tư.
“Thưa Vương tử, kết quả trị liệu ban nãy của thầy tôi ngài cũng đã nhìn thấy, Hiệp hội y khoa đã hết cách, vậy chỉ bằng để thầy tôi thử xem sao!” Linh Trúc vội nói.
“Từ đầu đến cuối Hiệp hội y khoa chưa từng nói là không có cách chữa trị cho công chúa Margaret, chúng tôi chỉ là cần thời gian.
Thưa vương tử, lúc đi tôi cũng đã nói với ngài, cho chúng tôi thêm nửa năm nữa, chúng tôi đã có bước đầu đầu hiểu về bệnh tình của công chúa, ngài tin vào khoa học, còn tin thêm tà thuật sao?”
Vương tử Birken im lặng, ánh mắt hướng về phía cô con gái yếu ớt đang ngồi trên ghế phía bên kia, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
“Hội trưởng, sao không để cho tên bác sĩ Đông y chữa trị đi? Nếu như xảy ra vấn đề gì, chúng ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm đó sao?” Một người ở phía sau tiến lên, đến gần Lôi Minh nói nhỏ.
“Anh bị ngu à? Tên bác sĩ Đông y này đã điều trị cho công chúa, bất luận là cô ấy có vấn đề gì, chúng ta đều có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu gã, bây giờ chúng ta đã không còn trách nhiệm và nghĩa vụ, cần gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa? Nhưng bây giờ chúng ta cần giành được quyền chữa trị cho công chúa, nếu có thể chữa khỏi cho công chúa, Hiệp hội y khoa chúng ta không phải là có thể nhận tiếng thơm về cho mình sao? Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua?” Lôi Minh thì thầm.
Người đó nghe xong, hai mắt sáng rỡ.
“Kế hoạch hoàn hảo, ngài hội trưởng thật là anh minh!”
Lôi Minh nhàn nhạt cười.
Lúc này.
“Đau…”
Công chúa Margaret đang ngồi bên kia bỗng kêu lên thành tiếng.
“Linh Trúc, đỡ cô ấy!” Lâm Dương căng thẳng, thấp giọng nói.
Linh Trúc lập tức tiến lên, giữ chặt công chúa.
Nhưng