“Đi bên này.
”
Đám người vội vàng ôm lấy công chúa Margaret, đi ra ngoài.
“Thưa Vương tử!” Lâm Dương nói.
“Còn chuyện gì nữa à? Cậu thanh niên này!” Vương tử Birken cắn răng tức giận hỏi.
“Lựa chọn như thế nào thuộc về ngài, nhiệm vụ của tôi là chữa bệnh cứu người, tôi rất phản đối cách làm này của ngài, nhưng ngài đã không tin tưởng tôi vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi chỉ hỏi một câu, nếu công chúa Margaret xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngài có sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành động của mình hay không?”
Lâm Dương nghiêm nghị hỏi.
“Tất nhiên! Lẽ nào ta có thể bảo cậu chịu trách nhiệm sao? Cậu không chịu trách nhiệm nỗi đâu!”
Vương tử Birken tức giận nói, bèn đi ra khỏi căn phòng.
Không lâu sau, đám người đã lên xe, lái về hướng Hiệp hội y khoa.
Nhưng lão Lôi Minh đó không vội vàng cùng lên xe mà vẫn cứ rề rà, nhìn Linh Trúc và Lâm Dương.
“Bây giờ cậu vẫn còn tâm tư đùn đẩy trách nhiệm cho người khác ư? Thật nực cười, chuyện của công chúa Margaret là chuyện mà cả thế giới đều quan tâm, nếu như vì cô cậu chữa trị bậy bạ nên công chúa xảy ra vấn đề gì, vậy thì hoàng gia nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của cô cậu, Hiệp hội y khoa chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô cậu đâu, tôi khuyên cô cậu rời khỏi đây càng sớm càng tốt, còn nữa, cái viện nghiên cứu Hiệp hội Đông y gì đó này cũng nhanh chóng đóng cửa đi! Đây là tôi chân thành khuyên cô cậu đó!”
Lôi Minh hờ hững nói rồi liền rời khỏi viện nghiên cứu.
Linh Trúc mở miệng vốn định nói gì đó nhưng lại không nói được gì.
“Có vẻ như mọi việc không hề thuận lợi như tưởng tượng.
” Lâm Dương thu gom kim châm lại, lắc đầu than vãn.
“Thầy ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Lão Lôi Minh đó, mưu mô xảo quyệt, công chúa đến Hiệp hội y khoa, em sợ là ông ta sẽ có kế hoạch đê tiện nào đó nhằm vào chúng ta.
” Linh Trúc vội nói.
“Người Việt Nam chúng ta có một câu nói: “Cây ngay không sợ chết đứng”, chúng †a không thẹn với lòng, sợ ông ta làm gì? Mấy ngày này cứ ở đây đợi đi, vương tử Birken sẽ đưa công chúa đến.
” Lâm Dương mỉm cười nói.
Linh Trúc thấy vậy, không lên tiếng nữa nhưng trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng.
“Được rồi, Linh Trúc, đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đang chuẩn bị mở một trang web, bắt đầu thực hiện tuyên truyền trực tuyến, chính thức chiêu mộ hội viên.
” Lâm Dương nói.
“Thầy Lâm, ở đất nước chúng em người hiểu về Đông y cực kỳ hiếm, sợ rằng chúng ta sẽ khó mà chiêu mộ được hội viên.
”
“Không