Lúc này, người phục vụ mang một khay đầy rượu tới.
“Nào các anh em, tiến lên, đừng để anh Lâm đây phải coi thường chúng ta!” Chu Quý gào to lên một tiếng, mở thùng lấy rượu, một người một chai.
Sau đó, nhờ được Lâm Dương nhiệt liệt khuyến khích, hắn ta bắt đầu uống thật nhiều và ngà ngà say.
Khoảng nửa giờ sau, xe cấp cứu đỗ đầy kín trước cửa khách sạn…
Trung Hồng, người đang thưởng thức màn biểu diễn piano bỗng sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm vào nhóm nhân viên y tế đang bước vào khách sạn…
“Xảy ra chuyện gì?”
Người bên cạnh Trung Hồng quát khẽ một tiếng.
Người ở bên ngoài lập tức chạy đến hỏi, một lát sau quay lại, cúi đầu nói nhỏ vào tai Trung Hồng vài câu.
“Cái gì?” Trung Hồng ngạc nhiên.
“Cậu Hồng, có chuyện gì sao? Là thế nào?” Tô Nhan cũng rất kinh ngạc, khó hiểu nhìn từng cái cáng cứu thương khiêng từng người một có cả nam nữ ỉu xìu như bùn nhão lên xe cứu thương.
“À không… Không có gì.
Chỉ là bọn Chu Quý quá vui nên uống nhiều rượu, say xỉn thôi.
Không có gì.” Trung Hồng gượng cười nói.
“Có phải như vậy không? Tôi nhớ chồng của tôi có đang uống rượu với mấy người Chu Quý.
Chẳng lẽ chồng tôi cũng say rồi sao?” Tô Nhan bỗng nhiên đứng dậy: “Tôi phải vào xem mới được.”
“Cô Vân!” Trung Hồng vội kêu lên.
Nhưng lúc này, một giọng nói vọng đến: “Vợ à, anh không sao.
Anh không biết uống rượu mà nhóm của anh Quý cũng không có ép anh uống.”
Nghe thấy tiếng nói, hai người quay lại nhìn thì thấy Lâm Dương mỉm cười đi đến.
Trên người anh không có chút mùi rượu nào, sắc mặt bình thường, không hề giống như một người đang say rượu.
Trung Hồng ngạc nhiên.
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bọn Chu Quý chỉ lo tự uống mà không làm gì với Lâm Dương sao? Thằng mập Chu Quý kia làm ăn kiểu gì vậy.
Trung Hồng nhíu mày, vẻ mặt có phần u ám.
Nhưng anh ta không lộ ra ngoài mà đứng dậy xin lỗi nói: “Có vẻ như bọn Chu Quý đã không tiếp đãi anh chu đáo rồi, rất xin lỗi anh Lâm, chúng tôi đã không làm tốt nghĩa vụ của chủ nhà.”
“Không có gì, không có gì.
Cậu Hồng không cần phải nói vậy, cậu ở lại tiếp tục dùng bữa nhé.
Vợ à, chúng ta về phòng thôi.”
Lâm Dương nói.
Tô Nhan có chút khó quen với cách xưng hô của Lâm Dương.
Kết hôn được ba năm rồi nhưng anh rất ít khi gọi cô là vợ.
Hai má Tô Nhan hơi ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu với anh.
Trung Hồng thấy vậy, hơi lo lắng vội nói: “Ái Vân, Harry vẫn chưa biểu diễn xong mà, cô không