Mắt Tô Nhan hơi co lại.
Hoa hồng trắng?
Cô rất nhớ kỹ đóa hồng trắng này.
Mỗi năm, vào một ngày đặc biệt sẽ luôn có một đoá hồng trắng xuất hiện trên giường của cô.
“Lâm Dương, chẳng lẽ đóa hồng trắng hằng năm sinh nhật tôi đều nhận được, là của anh tặng sao?” Tô Nhan nhìn hoa hồng trắng trên tay rồi ngẩng đầu hỏi.
Thế nhưng cô không nhận được câu trả lời từ Lâm Dương, vì anh đã đi rồi.
Lâm Dương bước đến gần cây đàn dương cầm ở trung tâm, những người khác nhìn qua đều bối rối.
Người này là ai?
Harry cũng khó hiểu.
“Thưa anh, nếu anh muốn được ký tặng thì có thể đợi tôi kết thúc buổi diễn được không? Tôi không thích có ai làm phiền lúc đang biểu diễn” Harry khó chịu nói.
“Xin lỗi, tôi đến đây không phải để xin chữ ký” Lâm Dương lắc đầu nói.
#8» Harry bất ngờ nhìn anh.
“Vậy xin hỏi anh có chuyện gì?”
“Anh có thể đứng dậy cho tôi mượn đàn một chút được không? Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi muốn tặng cô ấy một màn biểu diễn.
Năm nào tôi cũng tặng quà cho cô ấy, chỉ là giấu không cho cô ấy biết thôi.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Nghe thấy những lời này, Harry vô cùng ngạc nhiên.
Harry lên tiếng hỏi: “Thưa anh, vợ của anh là ai?”
“Cô gái đứng cạnh Cậu Hồng kìa.” Lâm Dương cười.
Harry nhìn Tô Nhan, chau mày.
“Vậy anh có biết tôi vì ai mà biểu diễn không?” Harry trầm giọng hỏi.
“Tôi biết, là vì vợ của tôi.”
“Vậy anh nghĩ trình độ của anh có thể so với nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp hay sao?” Harry hừ lạnh một tiếng, nghỉ ngờ hỏi.
Lâm Dương tò mò nhìn hắn: “Tôi biểu diễn một bài tặng vợ mình, tại sao phải so sánh với anh, còn phải nhất định phải chơi hay hơn anh? Chẳng lẽ