“Thằng đó là ai vậy? Khó lắm mới có co hội được nghe Harry chơi đàn, một dịp rất quý báu, nó không biết Harry là ai sao? Vậy mà còn đuổi Harry đi, muốn tự chơi đàn?”
“Đúng là múa rìu qua mắt thợ.”
“Ngớ ngẩn, cút đi mau, không biết tự lượng sức mình.”
“Cút đi, chúng tao không muốn nghe mày chơi.”
“Quản lý! Quản lý đâu rồii, mau ra đưa thằng điên này đi đi.”
Những người khách tại đó lần lượt đứng dậy, lên tiếng mắng chửi Lâm Dương.
Thậm chí có người còn đi tìm quản lý và bảo vệ, muốn đuổi Lâm Dương đi.
Trung Hồng nhếch mép cười, mặc kệ.
Harry cũng thích thú nhìn anh.
Thứ anh ta muốn chính là hiệu ứng này, anh ta rất tin tưởng khán giả sẽ ủng hộ mình.
Tô Nhan lo lắng bước nhanh về phía Lâm Dương, muốn kéo anh đi xuống.
Nhưng Lâm Dương ở đó lại không để ý gì cả, ngồi xuống đặt hay tay lên các phím đàn.
“Đồ ngốc này, còn ngại chuyện chưa đủ lớn hay sao mà còn làm thế” Tô Nhan tức giận nói.
Nhưng lúc này Lâm Dương đã bắt đầu chơi rồi.
Giữa những tiếng la hét giận dữ, tiếng chửi rủa và xua đuổi của mọi người, anh cứ như vậy mà chơi đàn.
Trong nháy mắt, một âm thanh như vọng từ thiên đường lan tỏa đi khắp nơi.
Nhân viên bảo vệ và Tô Nhan đang đi qua đều bất ngờ.
Harry cũng nhíu mày nhìn Lâm Dương.
Thấy mười ngón tay của Lâm Dương linh hoạt như tỉnh linh, lướt trên phím đàn.
Mỗi lần nhấn phím, đều phát ra từng âm sắc tuyệt vời như thấm vào lòng họ.
Âm thanh này quá say lòng người.
Theo từng ngón tay của Lâm Dương không ngừng di chuyển, toàn bộ mọi người từ từ an tĩnh trở lại.
Tất cả đần nhắm mắt, chậm rãi thưởng thức tiếng đàn.
Lúc này họ cảm thấy cả trái tim và tâm hồn như được thanh lọc.
Thật là một âm thanh kỳ diệu.
Cơ thể của không ít người dần run lên, nhưng họ không dám phát ra tiếng nào dù là nhỏ nhất.
Bọn họ không muốn vì tiếng của mình mà làm gián đoạn thanh âm hoàn mỹ này.
Thanh âm nhẹ nhàng nâng lên, đưa họ đến thiên đường.
Trung Hồng cũng ngồi xuống, hai mắt mở lớn không dám tin nhìn Lâm Dương, đầu óc choáng váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trình độ chơi đàn của người này mạnh hơn anh ta