“Anh điên rồi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Tô Nhan cuống lên, lập tức lấy điện thoại di động ra.
Nhưng chỉ một giây sau, một tên bảo vệ lao tới giật lấy điện thoại di động trong tay Tô Nhan.
Cô bị dọa hét lên một tiếng.
Mặt Lâm Dương trở nên lạnh lùng, hai tay nắm chặt.
Anh vỗ nhẹ bả vai của cô, sau đó xoay người lại nhìn Quách Thiếu Kiệt với vẻ thản nhiên: “Xem ra, chúng ta đã kết thù với nhau rồi!”
“Kết thù? Cậu xứng đáng để kết thù với tôi à? Cậu đủ tư cách làm đối thủ của tôi sao?” Trên khuôn mặt của Quách Thiếu Kiệt không hề có cảm xúc, miệng lại thốt ra một câu khinh thường.
Theo anh ta thấy thì cái tên Lâm Dương này hoàn toàn không thể gây uy hiếp gì cho mình được.
Chỉ là… anh hơi vướng tay mà thôi!
Lâm Dương không hé răng, nhưng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm.
Thật ra anh rất không muốn để sức mạnh của mình bại lộ ở trước mặt Tô Nhan.
Bởi vì anh không muốn cuốn Tô Nhan vào trong kế hoạch sau này của mình.
Anh chỉ muốn làm một Lâm Dương bình thường, sau đó lại ly hôn với Tô Nhan, từ đây về sau, anh và cô sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa.
Nếu là như thế, sau này cô có tái hôn thì cũng sẽ không bị anh liên lụy đến mức không thể sống yên ổn.
Nhưng bây giờ, xem ra dường như mọi thứ đều không thể thay đổi được nữa rồi.
“Quách Thiếu Kiệt! Anh đừng có mà quá đáng!” Tô Nhan khó thở nói.
“Tôi đã cho các người cơ hội rồi đó thôi!”
Quách Thiếu Kiệt nhún vai, tiện đà phất tay.
“Ra tay đi!” Anh ta hét lớn.
Một đám người mặc đồ đen lập tức nhào về phía Lâm Dương, người nào người nấy hung hăng giơ nắm đấm muốn đánh lên người anh.
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng hét giận dữ vang lên.
“Dừng tay!
Mọi người đều giật mình.
Quách Thiếu Kiệt chau mày nhìn về phía người vừa nói.
Sau đó anh ta nhìn thấy một chiếc Bentley và bảy tám chiếc Mercedes Benz điên cuồng chạy về phía bên này, một ông già ngồi ở vị trí ghế phụ của chiếc Bentley thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hét lớn: “Dừng tay lại hết