Quách Thiếu Kiệt im lặng, sau đó lại lắc đầu nói: “Mặc dù người của bên ông nhiều hơn bên tôi, nhưng… Khương Đình Thông à, tôi chắc rằng người của ông không dám ra tay! Bởi vì nơi này là Thành phố An Bắc! Là địa bàn của nhà họ Quách! Vốn dĩ ông cũng đang ăn cơm nhờ tại địa bàn của nhà họ Quách kia mà! Nếu ông dám ra tay với tôi thì chắc chắn ông đã chặt đứt đường lui của mình! Tôi cá chắc ông cũng biết rõ hậu quả sẽ là gì rồi đúng không!”
Anh ta vừa nói ra những lời này, khuôn mặt già nua của Khương Đình Thông nhanh chóng tái xanh lại.
Đúng vậy, địa vị của nhà họ Quách ở Thành phố An Bắc không thể đo lường được, ít nhất Khương Đình Thông còn phải nhìn sắc mặt của người ta mới dám làm việc.
Nhưng nếu không thể cứu vãn lại những dự án đã hợp tác với Dương Hoa thì ngày tháng sau này của Khương Đình Thông cũng sẽ không được yên ổn!
Khương Đình Thông chần chừ không biết làm sao, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Ông ta không thể đắc tội bất cứ bên nào, cho nên ông ta cần phải cân nhắc lợi hại thiệt hơn một cách kỹ lưỡng.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe lại chạy tới dừng ở trước mặt đám người của Quách Thiếu Kiệt.
Quách Thiếu Kiệt liếc nhìn biển số xe, ánh mắt của anh ta hơi dao động, sau đó nhìn vào vị trí người điều khiển, gọi: “Quý mập, sao cậu lại tới đây?”
Thì ra chiếc xe này là của Chu Phú Quý!
Khi Chu Phú Quý vội vàng rời khỏi vị trí tay lái bước xuống dưới, nhìn thấy tình huống trước mắt thì lập tức sửng sốt, sau đó anh ta bước nhanh tới, đẩy đám đông ra, khom lưng uốn gối ở trước mặt Lâm Dương mà thưa rằng: “Cậu Lâm, mọi chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, xin cậu… xin cậu tha lỗi cho tôi…”
Tình huống này lập tức khiến Quách Thiếu Kiệt đứng hình.
Khương Đình Thông thấy vậy cũng rất đắc ý, ông ta tin rằng Chu Vấn Nam là một người thông minh, cũng là một người cẩn thận, Chu Phú Quý có hành động như vậy tất nhiên là do Chu Vấn Nam ép buộc.
Tô Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, cô nhìn Chu Phú Quý với ánh mắt khó hiểu.
“Các người… các người làm sao vậy?” Tô Nhan ấp úng hỏi.
Lâm Dương vẫn chưa kể chuyện xảy ra ở quán trà cho Tô Nhan biết.
“Tôi cũng không hiểu lắm.
” Lâm Dương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Chu Phú Quý nói: “Cậu Quý à, cậu làm gì vậy? Tự nhiên nói xin lỗi tôi làm gì?”
“Cậu Lâm à, tôi tới xin lỗi cậu vì chuyện của lúc trước…”
Chu Phú Quý cố nén cơn giận trong lòng xuống, anh ta còn định nói thêm cái gì đó, nhưng Quách Thiếu Kiệt lại bước lên mấy bước, dùng một tay kéo Chu Phú Quý lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu làm gì vậy? Xin lỗi nó làm gì? Cậu điên rồi à?”
“Anh Kiệt à, tôi cũng hết cách rồi, ông già của tôi ép tôi làm vậy đấy.
” Chu Phú Quý khóc không ra nước mắt.
“Tại sao?”
“Nghe nói thằng nhãi này