Thế nhưng khi anh đi tới đầu đường nhà họ Lương thì nhìn thấy Lương Bình Minh đang ngồi trong cửa hàng đồ uống, vừa ôm ấp một cô nàng ăn mặc hở hang vừa ung dung uống trà sữa.
Lâm Dương lập tức nhíu chặt chân mày.
Do dự một hồi, anh vẫn quyết định đi vào trong cửa hàng.
“Không phải cậu nói là trên đường đi bị kẹt xe à? Sao lại ngồi đây uống trà sữa?”
“Ồ? Thì ra là đồ thích ăn cơm chùa nhà anh đấy hả? Làm sao? Muốn đến đây dạy dỗ tôi sao? Ông đây cố tình không đến đón anh đấy, anh nghĩ sao?” Lương Bình Minh nhìn thấy Lâm Dương xuất hiện ở đây thì cau mày, liếc mắt nhìn anh một cái rồi khinh thường nói.
“Tôi không muốn cãi nhau với cậu.
Thế nhưng bây giờ đã đến giờ cơm trưa, mẹ nuôi đã nấu rất nhiều đồ ăn ngon.
Chúng ta mau chóng về đi, đừng để mẹ nuôi phải lo lắng.”
Lâm Dương nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Anh muốn ăn thì tự cút về mà ăn, ông đây không thèm.
Với cả anh đừng có tỏ vẻ thân thiết với tôi! Ông đây không quen biết anh! Anh có quan hệ với mẹ tôi cũng không liên quan gì đến tôi cả, hiểu chưa? Đừng có ra vẻ lôi kéo làm quen ở chỗ này!” Lương Bình Minh lạnh lùng nói.
“Anh Minh à, đây là ai vậy?” Cô nàng đang ngồi bên cạnh không nén nổi tò mò đành lên tiếng hỏi.
“Chỉ là một tên ngu xuẩn, nhất định em cũng biết đến anh ta.” Lương Bình Minh xem thường nói.
“Em cũng biết sao?”
“Lâm Dương đó, em chưa nghe thấy bao giờ à? Chính là tin đồn Chủ tịch Lâm lén lút qua lại với vợ người khác vô cùng nổi tiếng ở Giang Thành đó.
Người vợ kia chính là vợ của anh ta “À, thì ra chính là anh ta!” Cô nàng kia kinh ngạc hô lên.
Các khách hàng khác trong cửa hàng trà sữa đều không khỏi sững sờ, nhao nhao nhìn về phía Lâm Dương dò xét.
“Người này chính là Lâm Dương đó sao?”
“Chậc chậc chậc, anh ta cũng thật đen đủi.
Chủ tịch Lâm là nhân vật quyền lực như thế nào cơ chứ? Người ta muốn thế nào, anh †a dám lên tiếng sao?”
“Sao anh ta lại chạy đến Yến Kinh rồi?”
“Theo