Lương Huyền Mi ôm ngực vì đau, đưa tay lau máu trên miệng, phẫn nộ nhìn Trịnh Nhã Vân.
Cô cố cắn môi để nhẫn nhịn cơn tức giận, lạnh lùng nói: “bí thư Vân, từ lúc nấy đến giờ tôi chỉ nói sự thật, tôi chỉ nắm được chừng đó võ công.
Thời gian tôi ở đảo Tiêu Sầu quá ngắn, nên không thể có cơ may lãnh hội được bí kíp võ công của đảo Tiêu Sầu.
Hẳn các ngươi cũng biết tâm cơ của những người trên hòn đảo đó, nên chuyện ta không biết là sự thật.
Hôm nay dù các ngươi có đánh chết ta, cũng chẳng thể nào có được bí kíp đó.”
“Đúng là loại nhãi ranh lắm lời.
Cô được chính Trưởng lão của đảo lựa chọn để lên đảo tập luyện, thì có cớ gì mà lại không truyền thụ hết bí kíp cho cô.
Chỉ có thể là cô muốn giấu làm của riêng mà thôi!” Bà lão chửi ầm lên.
Lương Huyền Mi đã nói đến vậy mà bà già này vẫn còn khăng khăng vu vạ cho cô, nên cô cũng chẳng buồn giải thích nữa: “Các người không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Cô thật cứng đầu.
Xem ra nếu hôm nay lão bà ta không sửa lại cái nết cho cô thì cô không chịu quy phục rồi!” Bà lão vô cùng tức giận, trực tiếp nhào lên dùng chân đá mạnh vào bụng Lương Huyền Mi.
Rầm!
Lương Huyền Mi bị đá bay đi lần thứ hai, lưng bị va đập mạnh vào vách tường khiến trên tường xuất hiện vài vết nứt vỡ.
Cô trượt xuống từ vách tường, cả người quay cuồng không còn giữ được tỉnh táo.
Lương Huyền Mi quặn người lại che lấy bụng, đầu óc cô bây giờ đã khó mà suy nghĩ rõ ràng.
“Gô có chịu nói hay không?” Bà lão mắng.
“Tôi thật sự không biết.” Lương Huyền Mi yếu ớt nói.
“Đúng là con ranh không biết điều.” Bà lão vẫn còn đang tức giận, lại muốn tiếp tục xuống tay.
“Xin lão bà bà dừng tay, cô gái này có lẽ thật sự không biết gì hơn đâu.” Người đàn ông trung niên lúc nãy đỡ lời cho Lương Huyền Mi, giờ lại tiếp tục lên tiếng.
“Hồ trưởng môn, có vẻ ông thích loại con gái này hả, sao ông có vẻ thích giúp cô ta quá nhỉ?” Một phu nhân trang điểm đậm đứng bên cạnh cười đầy mỉa mai.
“Thật đúng là không biết xấu hổ, con gái ông bằng tuổi cô ta đó, đừng có suy nghĩ hoang đường như vậy.”
“Các người thật nực cười, cãi không được thì lại nói bậy để che miệng người đời.
Vậy thôi ta không quan tâm nữa, thích làm gì thì làm!” Người đàn ông cũng bị nói cho tức đến khó thở, không tiếp tục bênh vực nữa, vung tay áo mà rời đi.
“Thực ra Hồ trưởng môn nói cũng đúng.
Bây giờ chúng ta nhiều người mà làm khó đứa trẻ này quá thì lại mang tiếng ỷ đông hiếp yếu.
Sau