“Được.
Không ngờ y thuật của con lại cao siêu như vậy, nhìn bề ngoài đúng là không suy đoán được con người con.” Lương Phong Liêm cười nói.
Nhưng nói chưa hết câu thì vết thương lại nhói đau, khiến người ông run rẩy cả lên.
“Kỹ thuật này của con cũng không có gì đặc biệt đâu cha.
Chỉ là xử lý qua một chút thôi.
Bây giờ cha cần nghỉ ngơi dưỡng sức, con sẽ chuẩn bị thuốc để cha bồi bổ, cộng thêm tĩnh dưỡng khoảng một tháng là cha sẽ khỏe lại thôi.” Lâm Dương nói, rồi tính đứng lên ra về.
“Lâm à, con đợi chút đã.” Lúc này, Lương Phong Liêm bỗng nhiên nói.
Lương Phong Liêm do dự một chút rồi nói: “Có phải sau này khi ta tập luyện lại võ công sẽ có di chứng phải không?”
“Đúng vậy, muốn hết hẳn thì cha phải tĩnh dưỡng ít nhất ba năm.” Lâm Dương giải thích.
“Phải đợi đến ba năm sao? Năm nay ta cũng đã nhiều tuổi, đến ba năm sau nữa thì chắc chẳng thể luyện nổi võ công.
Cha vốn dĩ đã không được trời phú cho thiên tính, võ công lại làng nhàng.
Thôi thì có luyện hay không thì cũng chả khác gì.
Lâm à, con về đi.” Lương Phong Liêm cười buồn nói.
Lâm Dương gật đầu, đi ra trước nhà Dĩ nhiên anh hiểu ý của Lương Phong Liêm.
Từ khi Lương Huyền Mi trở về từ đảo Tiêu Sầu, uy tín của Lương Phong Liêm càng lúc càng được củng cố mạnh mẽ, nên các trưởng lão có ý muốn tu luyện thêm cho Lương Huyền Mi.
Vậy nên cũng có ý định khiến Lương Phong Liêm tiếp nhận chức vụ gia chủ nhà họ Lương .
Nhưng giờ Lương Phong Liêm thành ra thế này, vị trí trưởng môn đó e rằng sẽ không còn thuộc về ông nữa.
Ai cũng nghĩ rằng Lương Phong Liêm từ lúc sinh ra đã yếu đuối, lại không có dã tâm.
Nhưng thực ra ông ta luôn có tham vọng rất lớn.
May mắn là ông có thể khống chế được điều đó, nên khi cần phải từ bỏ, ông cũng không bị bi lụy quá nhiều.
“Tên họ Lâm kia, ba tôi sao rồi?” Lương Bình Minh vừa thấy Lâm Dương, lập tức chạy tới nắm cổ áo giận dữ chất vấn.
Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Ba nuôi bây giờ đã ổn hơn rồi.
Còn nữa, yêu cầu cậu bình tĩnh lại, bỏ tay ra.”
“Đồ nhãi nhép, tôi cảnh cáo anh, nếu ba tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ cả dòng họ nhà anh đó.
Bọn người đó thật toàn đồ ngu ngốc, đưa kẻ như anh đi chữa trị cho ba tôi là muốn hại chết ba tôi sao.”
Lương Bình Minh tức giận đẩy Lâm Dương ra, tiếp theo chỉ nghe rầm một cái, anh ta đã chui vào trong phòng.
Lâm Dương nhìn theo chỉ biết lắc đầu, rồi đi tiếp ra cửa lớn.
Trong phủ của nhà họ Lương có một phòng