Lương Vệ Quốc mấp máy môi, lặng lẽ thở dài.
Chuyện của nhà họ Lương , đến đây đã là kết thúc.
Người xung quanh hoàn toàn thổn thức.
Thủ đoạn của bác sĩ Lâm thật sự rất tàn nhẫn.
Chỉ trong chốc lát thế thôi mà một thiên kiêu, một hiệp hội võ thuật, một nhà họ Lương , tất cả đều bị anh giãm đạp dưới chân.
E là qua khỏi hôm nay, khắp cả Yến Kinh, ngoại trừ những dòng họ lớn đã có lịch sử lâu đời kia thì không còn ai có thể chiến đấu với anh nữa…
Rất nhiều người hâm mộ nhìn về phía con người phi thường kia.
Có mấy người muốn đu bám bắt chuyện tạo quan hệ với bác sĩ Lâm, nhưng nhìn thấy khí thế của người bác sĩ Lâm này thì đều từ bỏ mọi suy nghĩ.
“Mai sau tuyệt đối đừng bao giờ làm mất lòng người này, đi, nói lại với mấy đứa bên dưới kia, kêu bọn nó phải tuyệt đối cảnh giác cao độ, đừng bao giờ làm mất lòng bác sĩ Lâm! Ngay cả người bên cạnh cậu ta cũng không thể đụng tới, biết không? Ai dám làm mất lòng bác sĩ Lâm thì cút ra khỏi dòng họ cho tôi!”
“Dạ, gia chủ!”
Không ít những tộc trưởng của các dòng họ thi nhau ra lệnh xuống dưới.
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam cực kỳ kích động, hai người ngẩng cao đầu bễ nghễ theo sau Lâm Dương đi ra bên ngoài.
Người đứng ở chỗ này có ai mà không phải là người tài giỏi phi phàm? Nếu đặt ở Giang Thành thì chính là những pho tượng Phật sống.
Nhưng ngày hôm nay bọn họ lại cúi đầu, ra vẻ nghe lời, không dám hành động nông nổi.
Hai người chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay.
Cái cảm giác này… Thật sự rất sung sướng.
Giải quyết xong chuyện của nhà họ Lương , Lâm Dương lại dẫn theo Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân tới bệnh viện.
Anh cũng không rảnh thời gian để ý tới mấy người này, cho dù là Lương Phong Liêm và Lương Thu Yến còn chưa kịp tới xem, song