Nhà họ Lâm.
Lâm Tùng, Lâm Trung Tài và một đám người ngồi tập trung tại phòng khách.
Nhóm Lâm Ngữ Yên cũng đang ở đây.
Mọi người đều cầm điện thoại của mình, nhìn video hiển thị trên màn hình.
Đây là video phát trực tiếp của một người tại hiện trường.
Hình ảnh rất mờ, không phải vì người kia dùng điện thoại rởm, mà do tốc độ quay của anh ta không bắt kịp được tốc độ so tài của hai người họ.
Video này đã được đăng lên diễn đàn võ thuật Việt Nam.
Diễn đàn lập tức bùng nổ.
Từng người nhà họ Lâm nhìn chăm chú video, sắc mặt đều vô cùng kỳ dị.
Có khiếp sợ, có kinh ngạc, cũng có cả…
sợ hãi.
“Quá nhanh ba ơi, con đã chỉnh tốc độ chậm lại rồi vẫn không nhìn rõ bóng dáng bọn họ.” Lâm Ngữ Yên hít vào một hơi thật sâu, cất điện thoại đi nghiêm túc nói.
“Đây dù sao cũng là cuộc chiến giữa những Thiên Kiêu.
Người có thể trở thành Thiên Kiêu, người bình thường sao mà so được?” Lâm Trung Tài trầm giọng nói: “Chẳng qua tuy là Thiên Kiêu thì đã thế nào?
Thiên tài nhà họ Lâm chúng ta thừa sức chống lại.
Bây giờ người làm ba lo lắng không phải là Thiên Kiêu, mà là bác sĩ Lâm này!”
“Bác sĩ Lâm không phải Thiên Kiêu sao?
Hơn nữa hiện tại cậu ta vẫn là một Song Lệnh Thiên Kiêu nữa.” Lâm Tùng mặt vô cảm nói.
“Song Lệnh”
Lâm Trung Tài lắc đầu: “Đừng có mà coi thường cậu ta! Theo tôi được biết, vị Thiên Kiêu Hà Trường Phong ở đảo Tiêu Sầu kia đã mất đi Thiên Kiêu Lệnh rồi.”
“Gì cơ?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Hà Trường Phong mất Thiên Kiêu Lệnh thì liên quan gì tới bác sĩ Lâm?” Một người nhà họ Lâm hỏi.
“Khoảng thời gian trước đảo Tiêu Sầu xảy ra biến cố.
Tình hình cụ thể như thế nào không rõ ràng vì nội bộ đảo đã phong tỏa tin tức.
Nhưng đảo Tiêu Sầu gặp chuyện cùng ngày Lương Huyền Mi lên đường từ đảo Tiêu Sầu về Yến Kinh, mọi người không thấy việc này rất kỳ lạ sao?”
“Hơn nữa bác sĩ Lâm còn đối xử với Lương Huyền Mi như em