Hơi thở của Kinh Mẫn run rẩy, đôi mắt khép hờ lập tức trợn tròn lên.
“Chuyện này… Sao có thể có chuyện đó?
Cậu lại… Lại thật sự hiểu được? Cậu… Rốt cuộc cậu là thiên tài cấp bậc gì?” Kinh Mẫn run rẩy nói, trên nét mặt già nua chẳng thể nào tin tưởng nổi.
“Tôi sẽ dẫn Lệ Vô Cực an toàn đi ra ngoài.
” Lâm Dương nói.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Như thế tôi cũng yên lòng.
”
Kinh Mẫn vui mừng cười nói.
Không ngừng gật đầu với Lâm Dương, sau đó quay lại nhìn Lệ Vô Cực lần nữa.
Nhưng từ từ, đầu của ông ta, lại buông thõng từng chút một, cuối cùng, hai tay cũng mềm oặt rơi xuống.
“Sư phụ ơi!”
Lệ Vô Cực thét lên cực kỳ thảm thương, nước mắt lã chã, định xông tới.
Lâm Dương bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.
Lệ Vô Cực liên tục giấy giụa khóc lóc, nhưng cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn.
“Nén bi thương cho nó qua đi!”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Lệ Vô Cực mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, tay không ngừng đấm lên mặt, cho dù là đấm tới ra máu cũng chẳng để ý.
Lâm Dương móc một bao thuốc lá ra khỏi túi, lấy ba điếu sau đó châm lửa lên.
Lệ Vô Cực nhận lấy thuốc lá, vái lạy Kinh Mẫn một cái, sau đó cắm thuốc lá xuống mặt đất, rồi dập đầu nặng nề.
“Sau này hằng năm quay lại chỗ này cúng bái sư phụ của anh đi!”
Lâm Dương nói, sao đó châm bật lửa lên, vứt xuống người của Kinh Mẫn.
Dần dần, thân thể Kinh Mẫn dấy lên lửa đỏ.
Khói đặc cuồn cuộn bay ra.
“Hở? Xảy ra chuyện gì vậy.
Người