Vách đá cứng rắn trước mặt anh trở nên mềm như bún, anh nhẹ nhàng bẻ một cái đã dễ dàng gỡ ra được một khối đá, cả người nhẹ nhàng bò xuống từ vách đá.
Lệ Vô Cực đau lòng khôn xiết, sau đó lại hãi hùng khiếp vía.
Uy lực của Kỳ Lân Biến khủng bố đến vậy ư? Thế mà có thể khiến thực lực của một người biến hóa tuyệt diệu tới mức này!
Thì ra đây chính là tuyệt học chưởng môn đang điên cuồng tìm kiếm.
Đáng tiếc, mình đã đồng ý với sư phụ sẽ không tiếp tục tập võ nữa.
Lệ Vô Cực thầm thở dài, trong lòng vô cùng phẫn nộ và hận thù.
Anh ta biết mình không thể nào báo thù được nữa.
Chỉ có thể nhìn kẻ thù của mình ung dung ngoài vòng pháp luật mà thôi.
Lệ Vô Cực kiềm chế sự tức giận, bò xuống chân núi theo Lâm Dương.
Nhưng giờ phút này dưới chân núi đã chật kín người.
Phần lớn đệ tử Kỳ Lân Môn đã sớm tập trung ở đây ôm cây đợi thỏ.
“Xuống rồi, bọn chúng xuống rồi!”
“Ha ha, bây giờ bọn chúng có chắp cánh cũng chẳng bay được!”
“ÔI Sao lại không thấy phản đồ Kinh Mẫn kia?”
“Mặc kệ, trước tiên cứ bắt hai tên nhóc này lại đất”
Người phía dưới xoa tay hầm hè, nguyên một đám nhìn chằm chằm hai người đang leo xuống.
“Bác sĩ Lâm, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Lệ Vô Cực nhìn thoáng qua tình hình phía dưới, thấy ở đó có khoảng vài trăm người, trong tay đều cầm vũ khí, như hổ rình mồi, lập tức khẩn trương dò hỏi.
Lại thấy Lâm Dương nhẹ đập tay lên bả vai Lệ Vô Cực, lập tức tung người nhảy xuống từ độ cao hơn hai mươi mét.
Lệ Vô Cực lập tức rối lên.
“Hả?”
Điên rồi à?
Nhảy xuống từ độ cao này, nếu võ công của anh ta không bị phế bỏ thì còn có khả năng không bị sao, nhưng