Sau đó một cỗ khí oanh tạc xông ra.
Lệ Vô Cực ngẩn người, nhìn qua, lại thấy trong dòng khí tựa hồ nhìn được một bóng Kỳ Lân khổng lồ uy vũ giáng trần…
Lệ Vô Cực chưa từng trông thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy.
Mà sau khi ảnh ảo phát ra tiếng gâm gừ khuếch đại, toàn bộ đệ tử Kỳ Lân Môn xông tới đều bị đánh bay ra ngoài, một đám ngã dúi dụi trên mặt đất, đứng dậy một cách khó khăn, kêu rêu thấu trời.
“Cái gì? Lưu Vô Hằng ngạc nhiên.
“Đây là… Kỳ Lân Biến?”
Lưu Quyền thất thanh hô lên đầy kinh ngạc.
“Ông cũng biết nhìn hàng đấy!”
Lâm Dương thu tay lại, vỗ vỗ bụi đất trên người.
“Bác sĩ Lâm, câu không phải người Kỳ Lân Môn chúng tôi, sao lại biết Kỳ Lân Biến?”
Lưu Quyền trâm giọng chất vấn.
“Hỏi câu này quan trọng lắm sao?
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Nếu ông muốn thì cứ việc đánh bại tôi là được, đài dòng lúc này có tác dụng gì?”
“Đúng là ngông cuông!”
Lưu Quyên bùng nổ.
“Tuyệt học Kỳ Lân Biến của môn phái chúng tôi, tuy rằng không biết cậu lén học trộm ở nơi nào, nhưng tôi nói cho cậu biết, bác sĩ Lâm, chỉ dựa vào Kỳ Lân Biến, cậu không thể đối phó được với toàn bộ Kỳ Lân Môn của chúng tôi đâu! Tôi biết cậu vừa giỏi y học vừa biết võ thuật, hơn nữa còn có Thiên Kiêu Lệnh, nhưng ở trước mặt Kỳ Lân Môn chúng tôi, chút thủ đoạn này của cậu căn bản không đáng xemf”
Lưu Quyền trâm giọng gâm lên, tiện đà vung tay ra: “Tiếp tục cho ta!”
“Giết!
Người Kỳ Lân Môn lần thứ hai lao tới.
Sát khí nồng nặc và khí thế hung ác lao nhanh như cơn gió, chớp mắt lại bao phủ Lâm Dương.
Lâm Dương không hề hoang mang, cánh tay vừa động, dòng khí trong lòng bàn tay lập tức phóng ra, một đệ tử Kỳ Lân Môn đang tới gần, anh lập tức tung chưởng về phía gã