Tôi nhất định sẽ khiến ông nợ máu phải trả bằng máu!” Hai mắt Lệ Vô Cực đỏ sậm, phẫn nộ hô lớn.
Lời này vừa nói xong, người xung quanh lập tức xôn xao to nhỏ.
“Cái gì? Trưởng lão Kinh Mẫn chết rồi ư?”
“Làm sao lại như thế được?”
“Quá đột ngột mà!”
Rất nhiều đệ tử trở nên kinh ngạc.
“Hừ, chết càng tốt, đỡ cho bọn ông đây phải ra tay.
Lệ Vô Cực, mày và Kinh Mẫn là hai tên phản đồ cấu kết với bác sĩ Lâm, ý đồ gây rối ở Kỳ Lân Môn bọn tao! Chứng cứ vô cùng xác thực! Mày còn muốn nói gì không?”
Lưu Vô Hằng quát.
“Miệng mọc trên mặt các người, các người muốn nói thế nào thì nói thế đấy! Dù sao tôi có nói gì cũng chẳng ai tin!” Lệ Vô Cực nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy bây giờ mày muốn ngoan ngoấn đầu hàng, hay muốn bọn tao phải đích thân ra tay?” Lưu Vô Hằng mỉm cười hỏi.
“Các người có thể ra tay! Dù tôi có chết cũng quyết không đầu hàng các người!”
Lệ Vô Cực chuyển sang tư thế chuẩn bị.
“Ha ha ha ha, một thằng vô dụng cũng dám ngông cuồng xấc xược trước mặt tao?
Lệ Vô Cực, mày cho rằng mày vẫn là mày của trước kia ư? Bây giờ kinh mạch của mày trống rỗng, gân mạch hư tổn, ngay cả ngón út của tao mày cũng không đấu lại nổi, thì dựa vào đâu mà đối kháng với tao?” Lưu Vô Hằng cười đầy khinh thường.
“Thằng khốn!”
Lệ Vô Cực bị chọc giận, muốn xông lên chiến đấu.
Nhưng Lâm Dương bên cạnh lại giơ tay ngăn cản anh ta.
“Bác sĩ Lâm!” Lệ Vô Cực nghiến răng nhìn anh.
“Anh đứng ra sau lưng tôi, nơi này giao cho tôi, tôi dẫn anh giết ra ngoài!” Lâm Dương bình tĩnh