Nhưng Lâm Dương không hề quan tâm Hán Băng Sương cau mày, tiếp tục động tác, âm thầm nháy mắt với chị em, sau đó đưa tàn thuốc về phía cánh tay từng chút một.
Khi thấy tàn thuốc sắp làm bỏng cánh †ay trắng nõn của cô ta…
“Đợi chút.
”
Lâm Dương đột nhiên hét lên.
Mọi người đều vô cùng vui mừng.
Hán Băng Sương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ như rất mong chờ lời nói của Lâm Dương.
“Sao vậy? Bác sĩ Lâm tha thứ cho em rồi sao?” Hán Băng Sương hỏi.
Tuy nhiên Lâm Dương lại lắc đầu: “Cô còn chưa đâm, sao tôi có thể tha thứ cho cô được chứ? Tôi chỉ muốn hỏi, những người tham gia vụ làm bỏng cánh tay em tôi, là những người nào?”
Vừa nói xong, có mấy người lập tức biến sắc.
“Nhìn các người tranh giành mà thấy mệt, thế này đi, trong đám các người có những ai tham gia.
Cũng đến đây, một bao thuốc lá chắc là đủ.
”
Lâm Dương cầm bao thuốc trên bàn lên, chia cho các cô gái, sau đó châm thuốc.
Toàn bộ các cô gái đều ngẩn ra.
Bọn họ nghĩ rằng lương tâm hiểu ra, biết thương hương tiếc ngọc mới kêu dừng lại.
Không ngờ rằng người đàn ông căn bản là một tên không hiểu phong tình không biết phong độ.
Anh đang muốn tính sổ sao còn quan tâm đến đối phương là nam hay nữ.
“Bác sĩ Lâm, anh…” Hán Băng Sương thở dốc.
“Làm sao? Cô Hán, cần tôi giúp cô không?” Lâm Dương khẽ cười.
“Anh thật tàn nhẫn.
”
Hán Băng Sương tức đến nỗi toàn thân run rẩy, dứt khoát nói: “Về phần người đối phó em gái anh, chỉ có một mình tôi thôi.
”
“Tôi khuyên cô lên trả lời thành thật, nếu như sau khi tôi hỏi em gái tôi phát hiện ra cô nói dối, vậy thì e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.
” Lâm Dương lắc đầu.
Hơi thở của Hán Băng Sương cứng đờ lại.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai như thần của Lâm Dương, cô ta hoàn toàn không thể tin được người này thật sự là bác sĩ Lâm rộng