Hiển nhiên, cái não nhỏ của cô ấy vẫn chưa thể tiếp nhận được những cú sốc này.
“Tên họ Lâm kia! Tao nhất định sẽ báo thù.
” Hán Băng Sương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Dương, rống lên trong lòng.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không dám hét ra.
Rời khỏi biệt thự, Lâm Dương thấy một dãy xe điện dùng chung dựng ở bên đừng, liền lấy một cái, định đưa Lương Huyền Du đến trường.
“Huyền Du, lên xe đi.
”
Lâm Dương cưỡi lên chiếc xe điện dùng chung.
Cả người Lương Huyền Du run lên, dường như mới tỉnh lại.
Cô bé sững sờ nhìn khuôn mặt Lâm Dương, đột nhiên run rẩy, chỉ vào người Lâm Dương cuồng loạn hét lên: “Anh… anh… rốt cuộc là ai?”
Lâm Dương bình tĩnh nhìn Lương Huyền Du, trên mặt không hề hoảng hốt, giật mình.
Anh đã sớm biết Lương Huyền Du sẽ có phản ứng như vậy.
Anh đã chuẩn bị tốt hết rồi.
Anh không hề muốn cho người xung quanh biết mình là bác sĩ Lâm.
Bởi vì anh biết sau đại hội, có rất nhiều người coi anh như cái gai trong mắt, muốn diệt trừ anh.
Quá nhiều kẻ thù.
Nếu những người này có quan hệ với mình, bọn họ nhất định sẽ bị anh ảnh hưởng.
Mình lại chưa thể bảo vệ bọn họ.
Che dấu bọn họ cũng chính là bảo vệ an toàn của bọn họ.
Đối với Lương Huyền Du cũng vậy.
Chỉ đáng tiếc, bây giờ không thể giấu được nữa.
“Huyền Du, em cảm thấy anh là ai?” Lâm Dương ngồi trên xe điện, bình tĩnh nhìn cô bé.
“Anh… anh là bác sĩ Lâm? Anh có phải là bác sĩ Lâm không?” Mắt Lương Huyền Du trừng to, chỉ vào Lâm Dương run giọng hỏi.
“Đúng” Lâm Dương