“Thật ra thì đều là anh.
Bác sĩ Lâm chính là Lâm Dương, Lâm Dương chính là bác sĩ Lâm.
”
Lâm Dương nói.
Miệng nhỏ của Lương Huyền Du khế mở, biểu cảm rất đáng yêu.
Một lúc sau, cô ấy lại cười mấy tiếng, sau đó lại không cười nữa.
Dường như tỉnh thần đang hoảng loạn.
“Huyền Du, em không sao chứ?” Lâm Dương không biết làm thế nào hỏi.
“Tôi không sao, tôi không sao.
”
Lương Huyền Du ngồi xổm ôm đầu.
“Em như thế này chắc không đi học được đâu, hay là về nhà nghỉ ngơi nhé.
” Lâm Dương hỏi.
“Hay, hay… anh… anh lập tức đưa tôi đi gặp chị tôi đi.
Tôi… tôi muốn tìm chị tôi.
Bây giờ muốn gặp chị ấy.
”
Lương Huyền Du dường như nghĩ ra cái gì đó, lập tức ngồi vào ghế sau xe điện, sốt sắăng hét lên.
Đầu óc cô ấy đang rối tung lên.
Cô ấy cần một người có thể xác minh điều này.
Mà hiện tại người có thể chứng minh được chuyện này ngoại trừ Lương Huyền Mi, thì cô bé không thể tìm ra ai khác được nữa.
Lâm Dương vẫn không hiểu gì, nhưng không từ chối, lái xe điện đến bệnh viện.
Trên đường, Lương Huyền Du không hề nói lời nào, nhưng tay cô ấy ôm chặt eo của Lâm Dương, cúi thấp đầu dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trong phòng bệnh.
“Hửm? Huyền Du, không phải em đang đi học sao? Sao lại quay lại vậy?” Lương Huyền Mi đang nằm trên giường bệnh, thấy Lương Huyền Du đi vào thì khó hiểu.
Nhưng khi Lâm Dương bỏ mũ lộ ra khuôn mặt đẹp trai ấy, Lương Huyền Mi mơ hồ đoán ra cái gì đó.
“Chị ơi, chị nói xem người này có buồn cười không chứ? Anh ta nói mình là bác sĩ Lâm? Thật sự làm em buồn cười chết mất.
Anh ta chỉ là một tên phế vật ở rể nhà người khác, vậy