“Em bị kích thích mạnh nên ngất đi, may mà đây là bệnh viện, kịp thời chăm sóc cho em, em nghỉ ngơi một chút, tối có thể về nhà rồi” Lâm Dương đưa cốc nước qua.
“Cảm…” Lương Huyền Du nhận lấy, muốn cảm ơn, nhưng lại vội cúi đầu xuống, vẻ mặt kỳ lạ.
“Anh biết nhất thời em khó có thể tiếp nhận được chuyện này, chuyện này không cần phải vội, thời gian lâu rồi em sẽ dần quen thôi.
” Lâm Dương cầm quả táo trên bàn lên, khéo léo gọt vỏ.
Lương Huyền Du phức tạp nhìn Lâm Dương, cảm giác trong ánh mắt không thể nói lên lời, ngũ vị tạp trần.
Thử nghĩ mà xem, một là người mà cô ấy khinh thường nhất, một là người mà cô ấy vô cùng ngưỡng mộ.
Khoảng cách giữa hai người này quá lớn, †ạo thành một sự tương phản rõ rệt, đột nhiên lại ghép thành một.
Chuyện này ai có thể tiếp nhận được chứ.
Lương Huyền Du không nói lời nào, cầm chặt cốc nước, tim đập rất nhanh.
“Huyền Dụ, tối nay anh phải về Giang Thành, trước khi đi anh muốn em đồng ý với anh một chuyện.
” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Chuyện gì?” Lương Huyền Du vội vàng nhìn.
“Giúp anh giữ bí mật chuyện này.
” Lâm Dương cười nói.
“Bí mật anh là bác sĩ Lâm hả?”
Lương Huyền Du cười ra tiếng: “Anh cảm thấy loại chuyện này sẽ có người tin sao?
Đừng có nói đến người khác, bây giờ tôi vẫn không tin, không tin…”
Cô ấy cười, giọng nói run lên.
Thấy dáng vẻ cô ấy vẫn căng thẳng như vậy, xem ra cô ấy vẫn chưa thể tiếp nhận được.
“Không quan trọng, đến khi em có thể tiếp nhận được sự thật này, hy vọng em có thể giúp anh giữ bí mật, bây giờ thân phận của anh vẫn chưa thể công khai được!”
Lâm Dương đặt quả táo đã gọt xong lên bàn, quay người chuẩn bị rời đi.
“Anh… anh đợi chút.
” Lúc này, đột nhiên Lương Huyền Du gọi lại.
“Sao vậy?” Lâm Dương nghiêng đầu, kỳ lạ