Tât cả mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc, toàn bộ đều nhìn ra ngoài.
Lại nhìn thấy Mai Nghị gia chủ của nhà họ Mai dẫn đầu cùng với một số đại diện của các gia tộc, đã tiền vào.
Sự xuất hiện của những người này khiến Nhậm Ái, Đỗ Sâm và những người khác toàn bộ đều chết lặng.
Anh bạn tốt, những gia đình này đủ để đại diện cho một nửa của Quảng Liễu.
“Chuyện này… sao lại xảy ra chuyện này?”
“Các vị, các ông tại sao đều đến đây?”
Người nhà họ Trương đều hoảng sợ.
Nhiều đại nhân vật như vậy tụ tập ở nhà họ Trương, cảnh tượng này cực kỳ hiếm thấy! Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Bọn họ đến đây làm cái gì?
Người nhà họ Trương nghĩ hoài vẫn không ra.
Nhưng mà còn có nhiều cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa đã xuất hiện!
Chỉ nhìn thấy Mai Nghị cùng với một nhóm thành viên của các gia tộc khác đang sải bước tiến về phía Lâm Dương ở đẳng kia.
Tắt cả mọi người đều trông có vẻ rất nghiêm túc, ăn nói ý tứ, ai nây đều đứng ngay thẳng, dáng vẻ trang nghiêm.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Ái, Trương Tùng Hồng, Đỗ Sâm và những người khác trong lòng đều có một dự cảm không hay…
Quả nhiên như dự đoán.
Lại nhìn thấy Mai Nghị và những người khác đều cúi đầu trước Lâm Dương và xin lỗi: “Anh Lâm, xin anh hãy tha thứ cho hành vi ngu ngốc của chúng tôi! Rất xin lỗi!”
Giọng nói chỉnh tề, giống như một làn sóng áp đảo, rất là vang dội.
Câu nói này đã khiến cho một chút lý trí của người nhà họ Trương tan tác.
Tất cả mọi người đều phát ngốc.
Trương Trung Hoa cũng vậy, ông vùng vẫy sớm đã thoát ra khỏi vệ sĩ kia, nhìn Mai Nghị và những người khác, rồi lại nhìn Lâm Dương, hoảng sợ nói: “tên nhóc, cháu đây …
đây là chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, ông ngoại, ông ngồi xuống uống rượu đi!” Lâm Dương cười nhạt, gọi Trương Trung Hoa ngồi xuống.
Trương Trung Hoa vơi vẻ mặt không thể nào hiểu ni, nhưng vẫn ngồi xuống.
Lại nhìn thấy Lâm Dương rót một ly rượu cho Trương Trung Hoa rồi lại rót đầy cho mình một ly, anh mỉm cười nói: “Ông ngoại, cháu kính ông!”
“Ò, được! Được!”
Trương Trung Hoa tuy rằng đầu óc mờ mịt, nhưng tâm trạng lại sảng kɧօáϊ đến mức ông cũng không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp uống cạn một hơi.
Giờ phút này, không có ai dám quấy rầy ông, không ai dám ngăn cản ông nữa.
Cho dù là Nhậm Ái, lúc này bà ta cũng đứng yên tại chỗ, không dám hành động hắp tấp.
Trương Trung Hoa trong lòng thở dài.
Không biết vì sao, ông chỉ cảm thấy trong ly rượu này đầy.
chua ngọt đắng cay, không thể nêm được mùi vị rượu đáng ra phải