“Ông cụ tửu lượng tốt lắm!” Mai Nghị cảm kϊƈɦ vô cùng, vội vàng uống cạn rượu trong ly.
“Anh Mai, ngồi uống đi, cùng nhau uống rượu.” Trương Trung Hoa mỉm cười nói.
Mai Nghị vừa nghe thấy, khó xử nhìn Lâm Dương.
“Ông ngoại bảo ông ngồi, thì ông cứ ngồi đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Vâng, vâng, cảm ơn ông ngoại… không không không, cảm ơn ông cụ Trương!” Mai Nghị kϊƈɦ động nói năng không đầu không đuôi, vội vàng ngồi xuống.
Sau đó Hoàng Mậu của nhà họ Hoàng cũng bước tới, nâng ly nói: “Ông cụ Trương, chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại là lần đầu tiên uống rượu.
Như vậy đi, ông uống một ly, tôi uống ba ly, thế nào? Nào, kính ông! “
Nói xong thì uống liên tục ba ly, không mang chút mơ hồ.
“Được! Được! Nhanh ngồi xuống uống rượu, ngồi xuống uông rượu!” Ông cụ cười lớn nói.
“Ông cụ Trương, tôi cũng kính ông một ly!”
“Ông cụ Trương, tôi đã cạn rồi!”
“Ông cụ Trương, ông uống chậm thôi, ăn một chút đi! Tôi cạn rồi!”
Các nhân vật lớn ở tỉnh Quảng Liễu này ai nấy đều rất kính cẩn, nâng ly kính rượu, sau đó ngồi xuống quanh bàn.
Không lâu sau, toàn bộ bàn ăn đã ngôi đây người.
Và không ai trong số những người này kém cỏi hơn Trương Trung Hoa…
Trương Trung Hoa bật cười haha, tâm trạng rất tốt nhưng lại cảm thấy bản thân có hơi choáng váng, không biết là do uống rượu quá nhiều hay sao nữa.
Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy một cảnh tượng phô trương như vậy.
Cần phải biết, những người này, trước đây sẽ uống rượu với ông sao? Có thể gọi ông một tiếng ông cụ Trương đã là cho ông thể diện rất lớn rồi, nhưng bây giờ lại ngồi xung quanh ông một cách có nguyên tắc.
Đây quả thực chính là một cảnh tượng nằm mơ mới có!
Ông cụ có chút khó tin.
Nhưng đừng nói là ông, những người khác của nhà họ Trương cũng vậy.
Lúc này, Trương Tùng Hồng không dám nói một từ.
Đỗ Sâm cũng bị cảnh này làm cho choáng váng!
Bà cụ Nhậm rơi vào im lặng.
“Mẹ, đây… đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Những người này đang làm cái gì vậy?” Thành Bình sững sờ, lắc lư cánh tay của Trương Ái Kỳ hỏi.
“Mẹ cũng không biết…” Trương Ái Kỳ nói.
Lộp cộp!
Trương Trung Hoa đặt ly rượu xuống, thở dài một hơi, trêи mặt mang theo nụ cười haha nhìn Lâm Dương.
“Tên nhóc, có phải cháu nên giải thích rõ ràng với ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ông ngoại, không có gì phải giải thích rõ cả, cháu chỉ là bạn bè của những người này mà thôi.” Lâm Dương vừa ăn vừa nói.
“Bạn bè?” Trương Trung Hoa sững sờ vô cùng.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều là bạn bè của hội trưởng Lâm.”
“Chúng tôi đều là bạn của anh ấy!”
Mai Nghị và những người khác vội vàng nói.
“Hội trưởng Lâm?” Trương Trung Hoa hơi sững sờ: “Cháu làm hội trưởng rồi sao? Cháu là hội trưởng của hội gì?
“Ông cụ không biết sao? Anh Lâm chính là hội trưởng của hiệp hội y khoa Giang Thành!” Hoàng Mậu nói.
“Cái gì?” Trương Trung Hoa sửng sốt vô cùng.
Cháu rể của mình, tên vô dụng vào ở rể nhà họ Tô… đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội Y khoa Giang Thành từ khi nào vậy?
Điêu này cũng quá khó tin rôi, phải không?
Nhưng mà… chỉ dựa vào một chủ tịch hiệp hội y khoa, không đến mức khiến