Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên đều bị đưa đến bệnh viện điều trị, Lâm Dương để Mã Hải sắp xếp máy vệ sĩ tới đầy để đảm bảo sự an toàn cho bọn họ, sau đó anh quay về công ty, nhắm mắt suy nghĩ.
“Đã có thể xác định chuyện này do Nam Phái làm ra.” Mã Hải hạ giọng nói.
“Thế cục Nam Thành bây giờ thế nào rồi?” Lâm Dương bình thản hỏi.
“Nếu như không bắt được Từ Thiên, vậy thì Nam Phái muốn khống chế được thế cục ở Nam Thành thì sẽ phải mắt tầm ba năm, hơn nữa, trong khoảng thời gian đó sẽ phải đối mặt với lại ít nhất cũng hơn trăm vụ kiện tụng khác nhau, tiêu hao cho cả nhân lực và tài lực vào vụ này sẽ là một con số thiên văn, đối với Nam Phái mà nói thì việc này tốn công tốn sức mà kết quả thu lại chẳng được bao nhiêu. Có điều, nếu bọn họ bắt được Từ Thiên… thế thì chỉ cần ba ngày là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.” Mã Hải nghiêm túc nói.
Từ sau khi Từ Thiên và tập đoàn Dương Hoa hợp tác với nhau, tập đoàn Dương Hoa đã tham dự vào việc khai thác thị trường Nam Thành, Từ Nam Đống cũng dành cho tập đoàn Dương Hoa đủ loại ưu tiên, nhưng giờ xảy ra chuyện như thế này, thế cục ở Nam Thành có thể coi như đã định, Mã Hải cũng cảm thấy lòng đau như cắt…
Lâm Dương nhướng mày: “Nam Phái thật sự mượn tay nhà nước chỉ để đối phó với một mình tôi thôi sao?”
“Trước đây tôi cũng cho là chỉ vì mục đích trả thù đơn thuần thôi, bây giờ xem ra chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Chắc chắn là Nam Phái cũng có dã tâm của mình, bằng không thì bọn họ sẽ không thể nào biết được có thể lực có sức ảnh hưởng rộng đến vậy, đương nhiên là cái trội nhất của Nam Phái chính là y thuật của bọn họ, dù sao.
đó cũng là phái đông y nổi tiếng ở nước ta.” Mã Hải thở dài: “Hơn nữa, tôi chỉ sợ là một khi Nam Thành bị Nam Phái thâu táo, e rằng mục tiêu tiếp theo sẽ là Giang Thành chúng ta hay cũng chính là tập đoàn Dương Hoa chúng ta…” | “Không phải là sợ không đâu, đấy là chắc chắn.”
Lâm Dương nhắm nghiền hai mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ông có biết Nam Phái được đặt ở đâu không?”
“Giám đốc Lâm, anh muốn làm gì hả?” Mã Hải thay đổi sắc mặt trong chớp mắt, ông ta nói ngay sau đó: “Ngài không được làm ẩu, đấy không phải là nơi mà chúng ta có thể dây vào đâu, nếu không thì ai cũng sẽ có chuyện đấy!”
“Hử? Nam Phái quý giá tới thế cơ à? Chỉ cho phép bọn họ ra tay ở Nam Thành, còn chúng ta thì không được phép động vào sao?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Giám đốc Lâm, anh biết quá ít về Nam Phái rồi.” Mã Hải cảm thấy bắt lực, bắt đầu giảng giải về Nam Phái cho lâm Dương biết.
“Nam Phái là một phái đông y lớn trong nước ta, thật ra thì đông y nước ta chia thành máy phe khác nhau, nổi tiếng nhất là Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ản Phái. Nam Phái với Bắc Phái thì có tiếng với mọi người hơn một chút, cái mà bọn họ gọi là phe phái thật ra là cùng một kiểu với Hiệp hội Y học địa phương, nhưng mà ở chỗ thi đấu này thì hiệp hội y học càng có nhiều quyền thì nguồn lực càng mạnh hơn.”
“Từ lúc thành lập tới giờ thì Nam Phái cũng gần trăm năm rồi, trong suốt trăm năm qua thì nguồn lực mà Nam Phái tích lũy được có thể nói là cực kỳ khổng lồ, anh phải biết là con người ai cũng có lúc mắc bệnh, mà bị bệnh thì phải tới chỗ bác sĩ, anh có bệnh thì những người có chức có .
quyền có tiền người ta cũng có lúc mắc bệnh, thường ˆ thường thì là bệnh nhà giàu, nhưng có một số căn bệnh kỳ – lạ mà y bác sĩ trong các bệnh viện thông thường không trị được hết, chỉ có riêng Nam Phái là có thể chữa trị được, nhưng Nam Phái chữa bệnh cho người ta có một quy tắc, gần như bọn họ sẽ không lấy tiền người bệnh, cái bọn họ lấy là ân tình của người bệnh.”
“Ân tình?” Lâm Dương sững người.
“Đúng vậy.” Mã Hải nghiêm túc nói: “Thường thì bọn họ hiếm khi nào mà chữa bệnh cho những người dân bình thường mà chỉ có những người có địa vị hoặc là quyền cao chức trọng mới có thể tới Nam Phái. Anh phải biết là Nam Phái bọn họ đã làm việc như vậy gần cả trăm năm nay, trong suốt trăm năm qua, rốt cuộc thì bọn họ đã thu được bao nhiêu ân tình rồi chứ, bao nhiêu người dây dưa với lại bọn họ, ai mà biết hết được! Nhưng có một điều mà chúng ta có thể biết chắc chắn là nếu như muốn động vào Nam Phái, vậy thì chắc chắn sẽ cực kỳ thê thảm! Bọn họ đã là một tổ chức khổng lồ rồi, giám đốc Lâm, tôi biết ngài có bản lĩnh, ngài giỏi nhưng thành tựu mà tập đoàn Dương Hoa đạt được cho tới ngày hôm nay không phải là một điều dễ dàng, ngài còn trẻ, nếu bây giò ngài đi gây sự với Nam Phái, tôi sợ là… sợ là tắt cả những gì chúng ta có bây giờ sẽ bị sụp đồ hét…”
Nói tới đây, Mã Hải thở dài liên tục, vẻ mặt cực kỳ bát đắc.
dĩ.
Lâm Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh không ngờ là Nam Phái lại có nguồn lực khổng lồ tới vậy.
“Tôi sẽ tìm cách chuộc lại Từ Thiên ở phía bên kia, mục đích của bọn họ chỉ là Nam Thành, tôi sẽ không ép Từ.
Thiên phải khó xử, nhưng mà Nam Thành bên kia e là sẽ phải chấp tay nhường lại cho người ta thôi. Giám đốc Lâm, anh thấy thế nào?” Mã Hải hỏi.
“Vậy thì cứ làm như lời ông nói đi, điều quan trọng nhất bây giờ là phải giữ lại được người, những cái khác đều không quan trọng.”
“Dạ, tôi sẽ nhanh chóng cho người tới Nam Thành.” Mã Hải đáp.
“Ù.”
Lâm Dương gật đầu.
Đột nhiên, dường như vừa nghĩ tới điều gì đó, anh lại hỏi: “Mà ông vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, rốt cuộc thì Nam Phái đặt ở đâu?”
“Viện học thuật Nam Phái ở thành phố Trường Linh.” Mã Hải ngần ngừ nói.
“Thành phố Trường Linh?”
Lâm Dương nhướng mày, mở điện thoại ra lướt một chút, lên tiếng bảo: “Tôi nhớ là cách ba năm