Viện học thuật Nam Phái nằm cạnh núi Trường Linh ở thành phố cùng tên.
Núi Trường Linh là một ngọn núi cổ, có diện tích cực lớn, rừng lá sum suê, cây cối rậm rạp, là khu bảo tồn sinh thái tự nhiên trọng điểm của quốc gia, trong núi có nhiều loài động vật được bảo vệ, thi thoảng cũng có cả sâm núi, linh chi các thứ nữa, thừa mứa của ngon vật lạ, năm nào cũng có n người tới đây để hái thuốc, ngoài ra còn có vài tên ngốc mò lên đây thám hiểm nữa, có điều trêи này thường xuyên xảy ra chuyện, thậm chí, có những người mắt tích trêи núi nữa, đến nay vẫn chưa rõ tung tích ra sao.
Với Nam Phái mà nói, ngọn núi Trường Linh Sơn này chính là một bảo tàng lớn!
“Hàng năm, Nam Phái sẽ cho người lên núi Trường Linh một chuyến để tiến hành thu gom các thứ, lần nào cũng hái được kha khá các loại dược liệu quý hiếm, nghe nói là lần trước bọn họ còn hái được một gốc nhân sâm tự nhiên bảy trăm năm tuổi nữa cơ, tin đấy có thể nói là vang động luôn ấy!” Tần Bách Tùng ngồi ở ghé lái phụ mỉm cười nói.
Thị trường bây giờ tí tí là lại thấy rao bán nhân sâm trăm tuổi, hay cả ngàn tuổi, nhưng thực tế thì làm gì có nhiều nhân sâm ngàn tuổi tới vậy chứ, đa số đống đấy đều là hàng giả, nhưng còn thứ mà Nam Phái kiếm được, nó chắc chắn là hàng thật 100%.
“Núi Trường Linh sao? Đó đúng là một chỗ tốt.” Lâm Dương mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng gật đầu.
“Phải rồi, sư phụ, sao đang yên đang lành sư phụ lại muốn tham dự cái Đại hội vua ngành y này? Đệ tử nhớ là sư phụ đâu có thích xen vào mấy cái vụ ồn ào náo nhiệt này đâu mà?” Tần Bách Tùng chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi.
Lâm Dương im lặng trong thoáng chốc rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tần Bách Tùng, ông nói thử xem, nếu như tôi muốn đấu lại với Nam Phái thì kết quả sẽ như thế nào?”
Tần Bách Tùng cảm thấy nghẹt thở.
Một lát sau, ông mới khẽ lắc đầu bảo: “Sẽ rất thê thảm.”
“Nam Phải?”
“Đệ tử đang nói người đấy, sư phụ.” Tần Bách Tùng hạ giọng nói: “Mạng lưới quan hệ của Nam Phái cực kỳ phức tạp, vô cùng rộng lớn, nếu như người muốn đọ sức với một người nào đó trong Nam Phái thôi, vậy thì không vấn đề gì, nhưng nếu như người muốn đối chọi lại với toàn bộ Nam Phái… thế thì, chuyện này không thực tế tí nào…”
“Là vậy sao…”
“Sư phụ, vậy người tới Nam Phái để làm gì vậy?” Tần Bách Lỏng cảm giác có gì đó sai sai thì phải.
“Đọ sức với lại Nam Phái.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Người Tần Bách Tùng run lên.
“Chẳng lẽ… Nam Phái đắc tội với sư phụ hay sao ạ?” Tần Bách Tùng cười gượng hỏi.
“Nam Phái đã bắt đầu ra tay với lại tập đoàn Dương Hoa, nếu tôi cứ tiếp tục đứng nhìn vậy thì sẽ sớm bị Nam Phái xơi tái thôi.”
Gương mặt già nua của Tần Bách Tùng trầm xuống: “Quả nhiên…”
“Ông biết cái gì à?”
“Đệ tử cũng chỉ nghe người ta nói thôi, sư phụ, người cũng biết đấy, đệ tử ít khi nào để ý đến những việc bên .
ngoài, tuy là đệ tử có treo danh ở Nam Phái nhưng mà .
thường thì nếu không có việc gì thì đệ tử sẽ không về Nam Phái. Đợt vừa rồi, đệ tử có nghe được một tin là nhóm trụ cột trong Nam Phái cực kỳ có hứng thú với lại hai phương thuốc trong tay sư phụ, bọn họ muốn xem thử nó như thế nào nhưng máy thứ như này thì ai lại cho người ngoài xem cơ chứ, hẳn là Nam Phái cũng biết vậy nên mới bắt đầu ra tay từ phía tập đoàn Dương Hoa…”
“Nếu như bọn họ chịu ra mặt hỏi một cách hòa nhã thì tôi có thể cho bọn họ xem đấy, nhưng giờ bọn họ đã làm như vậy thì cũng chỉ có thể cá chết rách lưới mà thôi.” Lâm Dương lắc đầu.
Tần Bách Tùng nghe anh nói thế thì vội bảo: “Sư phụ, nếu như người thật sự chịu cho Nam Phái xem hai phương thuốc của người thì đệ tử có thể ra mặt đàm phán với bọn họ, đệ tử nghĩa là bọn họ sẽ lập tức ngừng tay không làm gì tập đoàn Dương Hoa nữa đâu, dù sao thì mục đích của bọn họ cũng chỉ có hai phương thuốc kia thôi, ai mà chả muốn hòa bình cơ chứ.”
“Không cần phải làm thế, giờ làm gì cũng vô dụng thôi.”
Lâm Dương nói, mặt không thay đổi: “Nếu đối phương đã ra tay thì tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp, bởi vì nếu đã có lần thứ nhất thì ắt sẽ có lần thứ hai, chỉ có phản kϊƈɦ lại thì mới có thể đạt được mục đích cảnh cáo cũng như giải quyết phiền phức một cách triệt để, hạ mình xin tha chỉ đổi lấy hòa bình tạm thời chứ không đổi được mãi mãi.”
“Nhưng mà…” Tần Bách Tùng vẫn còn muốn khuyên thêm.
Nhưng Lâm Dương đã nhắm mắt lại, không nói chuyện với Tần Bách Tùng nữa.
Tần Bách Tùng thằm thở dài.
Sư phụ ông dễ bị kϊƈɦ động quá rồi.
Dù sai thì sư phụ cũng còn quá trẻ, nếu thật sự va chạm với lại Nam Phái thì e là ngay cả ông cũng khó mà bảo vệ được anh.
Không được, nhất định phải nghĩ ra cách ngăn không cho sư phụ làm vậy.
Chuyện này nhất định phải dùng cách hòa bình để giải quyết.
Có điều, trước tiên phải tranh thủ thời gian cái đã.
Tần Bách Tùng nghĩ xong thì lấy điện thoại di động ra, âm thầm gửi đi một tin nhắn…
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đi đường thuận lợi dừng lại ở bên viện học thuật Nam Phái.
Viện học thuật nằm bên sườn núi Trường Linh, bên cạnh có một thị trần nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, khách sạn hay KTV cũng đều có đủ, nghe nói là do Nam Phái bỏ tiền xây dựng.
Lâm Dương được Tần Bách Tùng thu xếp cho ở trong một nhà khách sạn Khải Lệ bên cạnh viện học thuật.
Nhưng lúc xe dừng bánh thì Lâm Dương phải nhíu mày lại.
Cửa xe vừa mở ra thì anh đã thấy một cô gái tóc dài xõa ngang vai mặc váy màu đen đang mỉm cười đứng cạnh cửa xe, cô ta nhìn Lâm Dương nói: “Anh Lâm, chào anh!”
_ _ “Sao Tần Ngưng lại tới đây?” Lâm Dương quét mắt về phía Tần Bách Tùng, vẻ mặt ý tứ, thản nhiên hỏi.
“Em cũng muốn tới Nam Phái.” Tần Ngưng mỉm cười nói.
Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Ngưng nó cũng có học y, con bé cũng có thể coi là có ít thiên