Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1783


trước sau

Chương 1783:

“Giáo chủ lấy thuật châm cứu đặc biệt của cậu ấy, một lần duy nhất đã chữa trị hơn bốn trăm người, mà bà chỉ có hơn 70 người!

Phong Tín Tử, y thuật của bà không bằng giáo chủ, lại lấy đâu ra mặt mũi ở chỗ này chất vấn giáo chủ? Bà to gan! Nhiều lần đắc tội giáo chủ! Bây giờ bà có nhận tội không?”

Lưu Danh Khoa quát lớn.

Phong Tín Tử sa sầm mặt lại, không nói gì.

“Quỳ xuống!”

Lâm Dương đi lên trước, mặt không thay đổi nhìn Phong Tín Tử.

“Dựa vào cái gì?” Phong Tín Tử phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.

“Wì tôi là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!”

“Giáo chủ? Thì tính sao? Giáo chủ trước kia cũng không dám bắt tôi quỳ xuống! Dựa vào cái gì mà tôi phải quỳ xuống trước một tên nhóc con miệng còn hôi sữa như cậu chứ?” Phong Tín Tử nổi giận đùng đùng nói.

Một người kiêu ngạo như bà ta căn bản không có cách nào chấp nhận.

“Cho nên bà không quỳ?”

“Tôi không phục! Tôi cũng không tin! Cậu chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa, chắc chắn chỉ là may mắn! Chúng ta lại thi thuật châm!” Phong Tín Tử gào thét, tiếp theo vung tay lên, tung ra từng cây ngâm châm về hướng Lâm Dương.

Vèo vèo vèo vèo…

Một đống ngân châm bay tới chỗ Lâm Dương.

Nhưng Lâm Dương không nhanh không chậm, hừ lạnh một tiếng, trở tay đưa ra trước mặt, toàn bộ những ngân châm bay về phía anh đều bị anh chộp vào trong tay.

“Cái gì?”

Phong Tín Tử vô cùng kinh ngạc.

“Phong Tín Tử, châm pháp của bà chỉ có vậy thôi sao?”

Lâm Dương lạnh nhạt nói, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Vèo vèo vèo vèo…

Những ngân châm kia lại bay về hướng Phong Tín Tử lần nữa.

“Hả?”

Phong Tín Tử bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau, vô cùng hoảng sợ bà ta vội vàng ôm lấy đầu, chỉ sợ ngân châm đâm kia đâm lên tử huyệt trên người bà ta.

Nhưng ngân châm lại lướt qua người bà †a,

đâm chính xác vào bên trong một tảng đá cẩm thạch sau lưng.

Trong phút chốc, ngân châm cắm vào bên trong đá cẩm thạch, tạo ra từng lỗ kim nhỏ bé, rồi không nhìn thấy nó nữa.

“Cái gì?”

Các đệ tử Cổ Linh đường nhìn thấy, ai nấy cũng suýt nữa bị dọa đến mức nằm liệt trên mặt đất.

Đây chính là ngân châm đó!

Thế mà lại bị Lâm Dương tiện tay vung lên, xuyên thủng cả đá cẩm thạch?

Lực dùng châm, cách dùng châm này, đúng là vô cùng kinh khủng!

Phong Tín Tử cũng lấy lại tinh thần, nhìn lại đá cẩm thạch sau lưng.

Chờ nhìn thấy đá cẩm thạch bên trên mấy cái kia lỗ kim lúc, nàng trầm mặc.

Một lát sau, bà ta hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy: “Lâm giáo chủ, tôi… tôi nhận thua…”

Cho dù bà ta có kiêu ngạo như thế nào, lại tự cho là đúng như thế nào, cũng không có khả năng không nhìn thấy thuật dùng châm kiểu này!

Dù sao sự chênh lệch này đúng là quá lớn…

Bà ta biết rõ phải cần cảnh giới gì, mới có thể tùy ý cắm ngân châm mềm mại vào bên trong đá cẩm thạch.

Y thuật của vị giáo chủ này… đã có thể gọi là đạt tới đỉnh cao…

Lâm Dương lạnh nhạt nhìn bà ta, mặt không chút thay đổi nói: “Bà phục rồi?”

“Phục… Tôi phục… Y thuật của tôi… đúng là không bằng cậu…” Phong Tín Tử thấp giọng nói.

“Nếu đã như thế, vậy liền dẫn đi đi!”

Lâm Dương chắp hai tay sau lưng, nhìn Lưu Danh Khoa một cái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện