Chương 1784:
Lúc này Lưu Danh Khoa tiến lên.
“Phong Tín Tử, bà miệt thị giáo chủ, phạm thượng, tội không thể tha, lại còn giật dây đệ tử phản giáo! Dựa theo quy định trong giáo, cần đánh gãy tay chân của bà, nhốt vào nhà lao! Cả đời không được thấy mặt trời!
Người đâu!”
“Gót”
Sau lưng lập tức có đệ tử đứng dậy.
“Dẫn Phong Tín Tử đi cho tôi, đánh gãy tay chân ném vào nhà lao!” Lưu Danh Khoa quát.
“RõI”
Đám người lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”
“Không được làm tổn thương sư phụ tôi!”
Các đệ tử của Cổ Linh đường gấp gáp, thi nhau xông lên trước bảo vệ Phong Tín Tử.
“Mấy người làm gì thế? Tạo phản sao?
Nghe đây, ai dám ngăn cản, xử lý theo tội phản bội lại giáo! Giết chết không cần quan †âm đến tội!” Lưu Danh Khoa giận dữ, lập tức quát lên.
“Tuân lệnh!”
Đám giáo chúng thi nhau rút kiếm ra, đi đến chỗ các của đệ tử Cổ Linh đường.
Đa số những đệ tử này đều học y, mặc dù cũng có rất nhiều người tập võ, nhưng so sánh với những người có võ công đường đường chính chính tu luyện, thực sự chênh lệch quá nhiều, nếu đánh nhau, sẽ chỉ nghiêng về một bên.
“Đều tránh ra cho tôi!”
Phong Tín Tử đột nhiên đứng dậy, đẩy các đệ tử bên cạnh ra.
“Sư phụ…”
Đám người mở to mắt, ngây ngốc nhìn bà ta.
“Nếu tôi đã thua, vậy tôi nên nghe lời giáo chủ, tất cả sự trừng phạt của giáo chủ dành cho tôi, đều căn cứ vào lợi ích của các giáo, mấy người không được phản bác! Tất cả cút
Phong Tín Tử la lên.
Đám người khóc ròng, không ngừng lau nước mắt, xung quanh vô cùng thê lương.
Phong Tín Tử tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Lâm Dương, dập đầu với anh.
Hành động kia, đã hoàn toàn chứng của thái độ Phong Tín Tử…
Những đệ tử kia thấy thế, lập tức cũng vọt tới, quỳ xuống đất dập đầu với Lâm Dương.
“Giáo chủ! Xin hãy tha cho sư phụ tôi đi!”
“Chỉ cần anh đồng ý tha cho sư phụ, người Cổ Linh đường chúng tôi sẽ vĩnh viễn trung thành với anh!”
“Giáo chủ, xin hãy cho một cơ hội đi!”
Mọi người gấp gáp cầu xin, kêu khóc.
Nhưng… Lâm Dương thờ ơ.
“Mấy người thừa nhận tôi là giáo chủ rồi?”
Anh nhìn chằm chằm người của Cổ Linh đường, lạnh nhạt mở miệng nói.
“Giáo chủ!”
“Đưa Phong Tín Tử đi!” Lâm Dương quát khẽ.
“Không!”
Tiếng gào thét thê lương vang vọng.
Lâm Dương gần như không hề nể mặt, Phong Tín Tử bị đưa đi tại chỗ.
Đám giáo chúng ở đây đều hãi hùng khiếp vía.
Về phần người của Cổ Linh đường, đã sớm khóc ầm lên.
“Khốn nạn!”
Một đệ tử không nhẫn nhịn được nữa, hai mắt đỏ như máu, đánh tới chỗ Lâm Dương như điên: “Tôi liều mạng với anh “Cậu làm gì đấy?”
“Muốn chết!”