Chương 1796:
“Xem đây!” Người hét lên rồi đấm về phía anh.
Nhưng một giây sau, năm đấm của Lâm Dương cũng được vung lên.
Rầm!
Hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Rất khoa trương là…
Nắm đấm của người nọ giống như nở hoa vậy, vỡ tung ra ngay tức khắc.
“ÁỊ”
Gã đàn ông kia hét lên thê thảm, liên tiếp lùi lại, ôm lấy cánh tay, năm ngón tay đã bị gãy hết, cánh tay như không còn tri giác rủ xuống, dường như xương cốt bên trong đều đã bị vỡ nát hết…
“Đồ khốn kiếp!”
Gã ta cắn răng, muốn đánh tiếp, nhưng còn chưa kịp vung năm đấm lên, một chân của Lâm Dương đã hung hăng đá lên người của gã.
Rầm!
Người nọ đụng nát một tảng đá lớn ven đường, rồi sau đó ngã lăn ra đất, da dẻ nứt toác, chỉ còn thở thoi thóp.
Một đấm một đá, đã giải quyết xong một người, thực lực quả là đáng sợ.
Những người còn lại căn bản là không dám phản kháng, vùi đầu bỏ chạy.
Bọn họ không dự liệu được thực lực của vị bác sĩ Lâm này lại mạnh mẽ đến mức này, nếu biết trước anh biến thái như vậy, bọn họ thà chết cũng không tới đây chọc anh.
Nhưng cứ tiếp tục trốn cũng không phải cách, xét về tốc độ, bọn họ căn bản không sánh bằng Lâm Dương.
Lâm Dương mở rộng bước chân, giống như tia chớp.
Một khi bị anh đuổi kịp thì sẽ bị đánh bại trong nháy mắt.
“Tản ra trốn! Nhanh tản ra trốn! anh ta chỉ có một mình! Tao cũng không tin chúng ta đã tách ra mà anh ta còn có thể đuổi theo được tất cả chúng ta!” Gã có chòm râu dê nghiến răng quát.
Mọi người lập tức đổi hướng, chia ra Đông Nam Tây Bắc mỗi người chạy một phía.
Lúc này cho dù Lâm Dương đuổi theo ai, đều sẽ có một nhóm người trốn thoát được khỏi hiện trường.
Nói cho cùng thì anh chỉ có một mình!
Gã có chòm râu dê quay lại liếc nhìn Lâm Dương, lúc này cười lạnh một tiếng,
Lâm Dương thấy thế thì cũng dừng lại, đứng tại nguyên chỗ.
Buông tha sao?
Cũng đúng.
Lúc này đuổi theo người nào cũng không được!
Dốc sức đuổi theo một hai người cũng không có ý nghĩa gì, thà giữ sức chút đi.
Đây là suy nghĩ của gã có chòm râu dê.
Nhưng giờ phút này tâm trạng của gã vẫn đang rất căng thẳng.
Không ngờ thực lực của vị bác sĩ Lâm này lại khủng bố như thế, lại có thể đao thương bất nhập, phải nhanh chóng bẩm báo cho gia chủ, để bọn họ nghĩ kế ứng đối!
Nghĩ vậy, tốc độ chạy trốn của gã có chòm râu dê càng nhanh hơn.
Nhưng vào lúc này.
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch…
Tiếng lên đạn của một loạt súng vang lên.
Sau đó là từng họng súng đen ngòm nhắm ngay những người nhà họ Dương đang chạy trốn.
“Cái gì?”
Gã có chòm râu dê sợ hãi, nín thở.
Chỉ thấy đám lính đánh thuê kia đã giơ súng lên, nhắm ngay những người nhà họ Dương đang chạy trốn.
“Tất cả không được nhúc nhích, nếu không đừng trách súng của tôi không có mắt!”
Lời này vừa ra, tất cả những người nhà họ Dương đứng sững lại ngay, không dám cử động.
Bọn họ kinh ngạc nhìn đám lính đánh thuê kia, đầu óc trống rỗng.
Tuy Lâm Dương đao thương bất nhập, nhưng bọn họ đều là người bằng xương bằng thịt, bọn họ cũng không thể chịu được mấy thứ như súng đạn này…
“Mấy người… mấy người làm gì thế? Mẹ kiếp, chĩa súng vào chúng tôi làm gì? Nhanh thu lại!” Gã có chòm râu dê nghiến răng mắng to.