Chương 1815:
“Ông là ai?” Gã lực lưỡng lấy lại tinh thần, quát lên.
“Quỳ xuống!” Người tới cũng lạnh lùng quát.
“Ông nói cái gì? Ông dám bắt người nhà họ Dương quỳ xuống ư?” Gã lực lưỡng tức giận thở phì phì, chỉ vào người đàn ông trung niên nói: “Ông có giỏi thì thử nói lại một lần nữa xeml”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh, đang muốn lên, thì Lâm Dương ở bên cạnh đã đặt tay lên vai ngăn ông ta lại.
“Lưu Danh Khoa, đừng làm lớn chuyện!”
“Giáo chủ…” Lưu Danh Khoa thấp giọng gọi một câu.
“Để đó tôi xử lý đi.”
Lâm Dương bước lên trước, nói với đám người của gã lực lưỡng kia: “Khách sạn này chúng tôi đã bao hết rồi, hơn nữa chúng tôi cũng đã báo cảnh sát, hy vọng các anh có thể ngoan ngoãn rời đi, đừng có ở đây gây chuyện.”
“Báo cảnh sát? Ha ha ha ha… mày có biết đây là đâu không? Đây là Nam Xuyên đấy! Ở đây, chúng mày phải nghe tao! Tao không cần biết chúng mày là ai, nhưng tao phải nói cho chúng mày biết, cái khách sạn này, nhà họ Dương chúng tao nhất định phải ở! Nếu như các người không cút đi! Hôm nay ai cũng cũng đừng hòng còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này!” Gã lực lưỡng nói.
“Nói như vậy, các người là muốn bắt nạt người khác sao?”
“Đúng thế thì đã sao? Bây giờ các người không chỉ là cút ra ngoài đơn giản như vậy đâu, tên khốn vừa nấy làm người của tao bị thương cũng phải giao cho bọn tao xử lý!
Tao không có kiên nhẫn nhiều đâu, đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Sẽ không ngoan ngoãn làm theo lời tao nói, thì tao cũng không ngại biến lũ tôm tép chúng mày thành phế nhân đâu!”
Gã lực lưỡng lạnh lùng nói, hai nắm đấm cũng siết chặt, nhìn qua là đang muốn ra tay rồi.
Nhưng lúc này, Lâm Dương lại nói: “Anh xử lý chúng tôi, vậy những người sau lưng các người lại phải làm sao bây giờ?”
“Sau lưng?”
Gã lực lưỡng giật mình, lập tức xoay người lại.
Những người nhà họ Dương kia cũng đồng loạt quay đầu, nhìn ra phía cửa khách sạn.
Mới chỉ nhìn một cái, tất cả mọi người đã hóa đá.
Ngoài cửa khách sạn đậu đầy xe.
Rất nhiều
Biểu cảm của mỗi người đều rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của họ lại rất nguy hiểm, ngang tàn, hệt như mãnh thú đang nhìn con mồi.
Những thứ này đều là người Đông Hoàng Giáo!
Đám người nhà họ Dương ngay lập tức vô cùng căng thẳng, cả đám theo bản năng tụ lại một chỗ, ngạc nhiên hoảng sợ nhìn đám người kia…
Bên kia Dương Vân Thu cũng rất căng thẳng, rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa.
Cô ta bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói thanh thúy lạnh lùng vang lên.
“Bảo mấy người đi làm một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, nhà họ Dương chúng tôi nuôi các người có tác dụng gì?”
“Xin lỗi, cô chủ, là chúng tôi làm việc không tốt!”
Cả đám vội vàng cúi đầu xin lỗi Dương Vân Thu.
Dương Vân Thu cũng không thèm phản ứng lại bọn họ, nhìn sang Lâm Dương, nói: “Anh là người của ai?”
“Có quan trọng không?” Lâm Dương hỏi.
“Hừ, được rồi, cũng không quan trọng, ở Nam Xuyên, tôi cũng chẳng thèm quan tâm anh là ai! Nè, tôi hỏi, có phải hôm nay anh vân cứ nhất quyết muốn chống lại nhà họ Dương chúng tôi không?” Dương Vân Thu liếc nhìn Lâm Dương một cái, lạnh nhạt hỏi.
“Khách sạn này chúng tôi đã bao rồi.”
Lâm Dương nói.
“Nói như vậy, là anh đã quyết định làm kẻ thù với nhà họ Dương chúng tôi rồi hả?”
Đôi môi anh đào của Dương Vân Thu khẽ nhếch lên, trong đôi mắt thì có chút nghiền ngẫm.
“Nếu đã như vậy, khách sạn này cho anh, nhưng tối nay, hy vọng anh có thể chuẩn bị tốt nhé, có thể tôi sẽ mang mấy người bạn tới tìm anh ăn bữa tối!”