Chương 1816:
Sau khi nói xong, cô ta trực tiếp quay người đi.
“Bị Người nhà họ Dương đồng loạt rời đi.
“Giáo chủ… Có cần…” Lưu Danh Khoa ở bên cạnh nhỏ giọng nói, trong mắt lóe qua sát ý.
“Mục đích chúng ta tới đây là lấy thuốc giải, đừng làm mọi chuyện rối lên, không cần bại lộ thân phận!” Lâm Dương nhạt nói.
Đây cũng là lý do vì sao anh nhượng bộ.
“Nhưng cô ta nói, đến bữa tối có thể cô †a còn đến!”
“Vậy cho cô ta một bài học đi! Làm gọn gàng thôi, đừng rêu rao quát”
“Vâng, giáo chủ!”
Thật ra nhà họ Dương cũng không nổi danh ở thành phố Nam Xuyên! Thậm chí rất nhiều người đều chưa từng nghe qua.
Bởi vì bọn họ có người phát ngôn ở bên ngoài rồi, bọn họ chỉ cân chỉ đạo ở phía sau màn là được.
Thường thường lực lượng không bại lộ trong tâm mắt công chúng, mới là kinh khủng nhất.
Nhà họ Dương chính là như thế.
Đuổi đám người Dương Vân Thu đi, Lưu Danh Khoa bắt đầu thu xếp cho những người của Đông Hoàng Giáo lần này đến thành phố Nam Xuyên.
Một khách sạn hiển nhiên là chưa đủ cho bọn họ ở, Lưu Danh Khoa cho quản lý liên hệ năm khách sạn và nhà khách gân đó, mới miễn cưỡng đủ chỗ ở.
Cùng lúc đó.
Trong nhà họ Dương.
“Tô Hữu Lương! Ông lại đám không nghe lời của tôi sao? Ông thật to gan! Ông cũng chỉ là một con chó mà anh hai tôi nuôi thôi! Cũng đám ngõ nghịch với tôi?”
Dương Vân Thu hưng dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đứng trước vườn trúc, lớn tiếng quát.
“Cô chủ, Hữu Lương đã nói rồi, không có mệnh lệnh của cậu hai, Hữu Lương sẽ không tự tiện hành động!”
Người đàn ông tên Tô Hữu Lương vẫn bình
“Ông… khốn kiếp! Tôi sẽ băm văằm ông thành trăm mảnh!
Dương Vân Thu hoàn toàn nổi giận, cô ta trực tiếp rút con đao găm tỉnh xảo ở bên hông ra, muốn đâm vào đầu của người đàn ông kia.
Người nọ vẫn đứng im như tượng, cũng không sợ hãi.
Dương Vân Thu cũng không nể nang gì, giơ tay lên chém xuống.
Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng Tới vang lên.
“Em gái, chuyện gì làm em nổi giận đến thế?”
Thân thể mềm mại của Dương Vân Thu khẽ run lên, quay ngoắt đầu lại.
Nhìn thấy một người đàn ông mặc áo dài màu nâu, phong cách rất hoài cổ đi tới.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, mày kiếm mắt sáng, thái độ lạnh lùng.
Đi theo phía sau là hai cô hầu gái được trang điểm rất lộng lẫy.
“Cậu hai!”
Tô Hữu Lương vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi.”
Anh ta nhàn nhạt nói.
“Anh hai! Anh nuôi thứ người này có tác dụng gì.
Ngay cả lời của em mà cũng không nghe! Anh hai phải làm chủ cho em đi!”
Dương Vân Thu vội vàng tiến lên, ôm cánh tay Dương Mạc Phi oán trách nói.
“Thế sao? Vậy em muốn Tô Hữu Lương làm gì?”
Anh ta nhàn nhạt nói.
“Giúp em giết người.”
“Giết người? Em gái, trên thế gian này còn có ai mà em giết không được sao? Chút việc nhỏ đó, không cần đến Tô Hữu Lương chứ?” Anh ta lắc đầu.