Thần Nông là một thuật rất cổ xưa.
Nghe nói phương pháp châm cứu này có công dụng thần kỳ là cải tử hồi sinh, tất nhiên, bởi vì có rất nhiều người chưa được tận mắt chứng kiến thuật này nên đã xem nó như là lời đồn đãi.
Trêи thực tế là thuật châm cứu Thần Nông này có tồn tại.
Nhưng nó cũng không có cải tử hồi sinh phô trương như vậy.
Nếu dùng thuật châm cứu Thần Nông với người đã lạnh thấu xương thì nó sẽ không có tác dụng gì cả, nhưng vấn đề là Tần Ngưng vẫn chưa chết hoàn toàn.
Mặc dù cô ta không có dấu hiệu sống, nhưng sâu trong trái tim của cô ta vẫn còn một chút sinh khí.
Nếu như kéo dài thêm một tiếng nữa, sinh khí ấy sẽ biến mắt, khi đó Tần Ngưng xem như là không thể cứu chữa được.
Bây giò, điều Lâm Dương cần làm chính là khơi dậy lại nguồn sinh khí này thông qua thuật châm cứu Thần Nông, đồng thời nhờ nó đề kϊƈɦ hoạt lại nhịp tim của Tàn Ngưng.
Nhưng mà cái này đòi hỏi cả một quá trình lâu dài.
Anh rút cây kim châm ra và tiền hành khử độc châm.
Vẻ mặt của Lâm Dương trông rất tập trung, hai tay làm nhanh nhẹn, châm kim vào chậm và rút ra nhanh chóng, động tác cứ như vô ảnh.
Mỗi lần ghim một mũi kim châm xuống, anh đều phải tiêu tốn rất nhiều khí tức.
Bác sĩ Đông y chú trọng đến tinh khí thần, châm cứu cũng giếng như vậy, thuật châm cứu của Lâm Dương đã sớm đạt tới cảnh giới kim khí, mỗi một cây kim châm được ghim xuống đều được vận rất nhiều tỉnh khí, nhất là khi thi triển thuật châm cứu Thần Nông, lượng tỉnh khí mà anh vận vào mũi kim là hết sức khổng lồ.
Lâm Dương không hề làm qua loa, anh ghim từng cây kim xuống.
Từng giọt mồ hôi chảy dài trêи khuôn mặt anh rồi rơi tí tách.
Hô hắp của anh cũng trở nên dồn dập.
Sau khi đã ghim đầy trêи cánh tay thì anh lại cởi quần áo của cô ta ra mà tiếp tục ghim từng cây một xuống.
Trong chớp mắt, ở trêи người của Tần Ngưng lúc này có khoảng hơn nghìn cây kim châm, thoạt nhìn trông chỉ chít, cực kỳ đáng sợ.
Khi này, tất cả những cáy kim châm này đều đang lay động, giống như bị từng cơn gió nhẹ thổi qua vậy.
Mãi đến khi cây kim châm cuối cùng được ghim xuống xong, thì Lâm Dương mới ngồi bệt xuống đất, anh đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Anh run rầy lấy ra từ trong túi một cái lọ sứ nhỏ, rồi đổ từ bên trong cái lọ sứ đó ra một viên thuốc, tiếp đến là nhét nó vào trong miệng.
Cái này là viên thuốc nhiệt, đây cũng chính là loại thuốc mà anh mới vừa dùng máy vị thuốc bắc để bào chế ra.
Viên thuốc vừa vào bụng, khí sắc của anh mới trở nên tốt hơn một chút.
Cứ như vậy mà đợi đến tầm hai tiếng, Tần Bách Tùng ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, lúc này Lâm Dương mới thu lại từng cây kim rồi giúp Tần Ngưng mặc quần áo vào.
“Bách Tùng, ông vào đi.” Lâm Dương ngồi ở trêи ghế và gọi ông một cách yếu ớt.
Tần Bách Tùng lập tức đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và sắc mặt hết sức nhợt nhạt của Lâm Dương, Tần Bách Tùng sợ hét hồn.
“Sư phụ, sư phụ không sao chứ?” Tần Bách Tùng vội vàng hỏi thăm anh.
“Tôi không sao… Chỉ là mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn ngay.” Lâm Dương trả lời ông với chất giọng khàn khàn.
“Vậy Ngưng nhi, con bé…”
Tần Bách Tùng lại vội hỏi anh.
Lâm Dương nhắm đôi mắt lại, im lặng không nói gì.
Tần Bách Tùng có hơi sửng sót, ông đi tới rồi tiến hành bắt mạch cho Tần Ngưng, một lát sau thì ông cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ cả ngày, ông vô cùng kϊƈɦ động mà nói: “Có, có! Ngưng nhi, con bé có mạch tượng rồi…”
Mặc dù mạch tượng ấy rất yếu ớt, nhưng Tần Bách Tùng vẫn có thể cảm nhận được nó rất rõ.
Trái tim của Tần Ngưng đang đập!
Này là nhờ phương pháp của Lâm Dương?
Thần y a!
Đây mới thật sự là thần y!
Cái gì mà Diêm Vương sóng chứ? Ông xứng sao?
Cả người của Tần Bách Tùng run rẩy, sau đó ông nhìn về phía Lâm Dương với ánh mắt lão chứa đầy sự thành kính, giống như là cư xử với thần linh vậy.
Chỉ là dù Tần Ngưng có mạch tượng, nhưng mạch tượng này… Quá yếu ớt, yếu đến nỗi không tưởng tượng được, tựa như bắt kỳ lúc nào nó cũng có thể dừng lại vậy.
“Sư phụ, tình hình hiện tại của Ngưng nhi ra sao?” Tần Bách Tùng hỏi anh một cách thận trọng.
“Mạng của cô ấy thì giữ lại được, nhưng… Vì tim đã ngừng đập trong khoảng thời gian quá dài, nên não cô ấy cũng ngưng hoạt động, cộng thêm việc năng lực của tôi vẫn chưa đủ, trước mắt cô ấy… Là người thực vật.” Lâm Dương cắt giọng khàn khàn mà nói.
Nghe đến đây, Tần Bách Tùng phát run: “Người… Người thực vật?”
“Yên tâm, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cho Tần Ngưng thì cũng không khó, bây giờ tôi thiếu máy loại thuốc, qua một thời gian ngắn tôi sẽ đi tìm nó cho Tần Ngưng, đợi đến lúc tìm được đủ những loại dược liệu kia, tôi sẽ sắc thành thuốc để cô ấy uống, như vật có thể bình phục lại rồi, cho tôi thời gian một tháng.” Lâm Dương nói.
“Sư phụ, sư phụ không cần phải làm như vậy, Ngưng nhi vẫn còn sống là đệ tử đã rất mừng rồi.” Đôi mắt lão của Tần Bách Tùng trỏ nên đục ngầu, sau đó ông trực tiếp quỳ xuống đất và dập đầu một cái trước Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức đỡ ông đứng dậy.
“Sư phụ, sư phụ bảo đệ tử nên báo đáp sư phụ thế nào.
mới phải đây!” Tàn Bách Tùng lau sạch những giọt nước mắt ở nơi khóe mắt rồi nói với anh với giọng khàn khàn.
“Ông muốn báo đáp tôi? Rất đơn giản, ông lập tức đưa tôi đến