Một tiếng chuông du dương vang lên, toàn bộ viện học thuật Nam Phái trở nên yên tĩnh.
Học sinh và các vị bác sĩ Đông y đồng loạt tiến vào nơi diễn ra đại hội.
Những người đến xem cũng lần lượt đi vào chỗ khán đài.
Bởi vì là đại hội sát hạch các bác sĩ Đông y, thế nên nhất định phải giữ yên lặng, nhưng mà khuôn mặt của tất cả mọi người thì lại đỏ ửng, đứng ngồi không yên, lúc này bọn họ cũng không chẳng thể nào đè nén được tâm tình kϊƈɦ động xuống.
Dĩ nhiên là không ai kϊƈɦ động bằng những học sinh kia rồi.
Bọn họ xắn tay áo lên, mang theo trông ngóng mà chờ đợi, dự tính sẽ phô trương hết tài năng của bản thân.
Lúc này, cánh cửa trung tâm đại hội được mở ra, một đám người bước vào.
Đám người này trông rất là kỳ lạ.
Ngoại trừ bốn người đầu tiên ăn mặc hơi chỉnh tÈ một chút, những người còn lại thì ăn mặc cũng tương đối bình thường, không giống như người của Nam Phái, hơn nữa mỗi người ai nấy cũng đều lộ ra sắc mặt không được khỏe, có người còn không nhịn được mà ho khan.
Trong số đám học sinh có người biết bốn người đứng đầu kia, người đó lập tức đứng dậy và cúi chào bốn người đó.
“Thầy Vũ Văn, thày Bích Nhàn, thày Kim Đỉnh, thầy Lý Tử Vân, chào các thầy!”
Vừa nghe người kia gọi như vậy, những người khác lập tức cảm thầy sửng sót, sau đó bọn họ cũng vội vàng cúi người xuống mà cười nói: “Chào bồn thầy!”
“Chào bồn thày!”
Âm thanh cắt lên dồn dập, đan xen với nhau, có người sợ.
mình gọi chậm sẽ khiến các thầy mắt hứng.
Mà người ngồi trêи khán đài vừa nghe thấy thì cũng lập tức biết những người này chính là ban giám khảo của đại hội Vua Ngành Y lần này.
Còn đám người đứng phía sau bọn họ chính là bệnh nhân dùng đề sát hạch đợt này.
Bọn họ trực tiếp ngồi vào ghế ngồi riêng ở bên hông hội trường.
“Tất cả mọi người ngồi xuống đi, gọi tới số thứ tự nào thì người đó tiến lên nhận bài kiểm tra.” Một người phụ nữ tên Bích Nhàn lên tiếng.
Người phụ nữ này khoảng chừng bốn mươi tuổi, bà ta mặc trêи người một bộ sườn xám, nói năng thận trọng, vẻ mặt bà ta nghiêm túc, trông còn nghiêm khắc hơn cả Mao Ái Cầm. Khi mọi người nhìn thấy mặt bà ta, ai cũng đều không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Bà ấy chính là Bích Nhàn sao?”
“Không sai, bà ấy chính là giảng viên nổi tiếng nhát Nam Phái, hơn nữa bà ấy còn nỏi tiếng là nghiêm khắc, nhưng y thuật của bà ta cũng cao đến ngất ngưởng, bà ấy đã đạt tới trình độ của vị bác sĩ Yến Kinh rồi đấy.”
Có người lặng lẽ bàn luận.
“Lần sát hạch này là do tôi Vũ Văn Mặc, bác sĩ Bích Nhàn, bác sĩ Kim Đỉnh và bác sĩ Lý Tử Vân làm giám khảo, hy vọng mọi người có thể phát huy thật tốt.” Vũ Văn Mặc nói lời mở đầu.
“Vâng, thầy!”
Mọi người đều đồng loạt hô to lên.
Lúc này, Liễu Như Thơ, học trò của Khấu Quan và các vị bác sĩ khác cũng đã tới, họ ngồi ở vị trí cách ban giám khảo không xa, họ tới đây là để quan sát trận so tài, nên họ sẽ không tham gia vào kỳ sát hạch của Nam Phái, dù sao thì người giống như bọn họ, cả hai phái Nam và Bắc đều tranh giành, bọn họ không thể nào tùy tiện đứng thành hàng được.
Học trò lớn của Khấu Quan là Nam Hành, mặc dù anh ta ăn mặc giản dị, vẻ ngoài xấu xí, nhưng trong mắt anh ta lại chất đầy vẻ kiêu ngạo.
Thỉnh thoảng anh ta nhìn Liễu Như Thơ đang ngồi ở bên cạnh tựa như tiên tử, sâu trong ánh mắt anh ta thấp thoáng có tia nóng bỏng.
Chỉ tiếc là Liễu Như Thơ không hề nhìn anh ta, cô ấy chỉ liếc mắt nhìn về phía những vị bác sĩ thiên tài trẻ tuổi đang ở hội trường kia, giống như là đang quan sát bọn họ.
“Lúc này này in tuyên bó, đại hội Vua Ngành Y chính thức được bắt đầu ngay bây giờ.”
Lý Tử Vân đứng lên rồi hô to.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng chuông cử Nam Phái lại vang lên ba lần, sau đó những người đứng ở hai hàng bắt đầu bước ra từ hai bên cửa.
Bọn họ xếp thành hàng ngang, đứng ở hai bên cử ban giám khảo, ai nấy cũng đều đứng thẳng tắp, trông đầy khí thế.
Bầu không khí trong hội trường cũng rất là trang trọng.
Những người chuẩn bị tham gia sát hạch, không người nào là không âm thầm nuốt nước bọt.
Bọn họ cũng chưa từng thấy qua tư thế đó bao giờ?
Mà đúng lúc này, một thành viên của Nam Phái lấy ra một cái ống hình trụ và đặt nó ở trước mặt bốn vị ban giám khảo.
Vũ Văn Mặc lắc bên trong ống hình trụ một cái rồi rút ra một tắm thẻ, ông áy đọc lên cái tên có ở phía trêи thẻ.
“Trần Khải.”
“Lên!”
Vừa nghe gọi, ở chỗ ngồi của thí sinh dự thi có một người đàn ông tầm 27 – 28 tuổi đeo mắt kiếng đã lập tức đứng lên, anh ta nhanh chóng tiến về phía ban giám khảo.
Nơi đó có sẵn bàn mỏ, kim châm và dược liệu cũng đã được chuẩn bị xong, nhưng tát cả đều có hạn.
Nam Phái yêu cầu các thí sinh không được mang theo dụng cụ y của bản thân, họ chỉ có thể dùng kim châm và dược liệu mà bên Nam Phái đã cung cấp sẵn, hơn nữa số lượng kim châm, dược liệu đều có hạn.
Trong khi đó, Kim Đỉnh cũng rút ra một tắm thẻ và đọc lên cái tên trêи thẻ: “Trương Phú Quý.”
Vừa nói dút lời, ở bên hàng ghế bệnh nhân có một ông cụ gần 70 tuổi đứng dậy.
Ông cụ chống cây quải trượng, đi loạng choạng tới.
Khi người tên Trần Khải vừa nhìn thấy ông cụ này, thì trong lòng anh ta lập tức trở nên nguội lạnh phân nửa.
Trong số những bệnh nhân này, khó điều trị nhất là người cao tuổi, bởi vì thể trạng của người cao tuổi vốn dĩ đã kém, nếu ban giám khảo ra đề thi quá khó, vậy thì phần trăm anh ta không được chọn là rất cao.
Trần Khải sợ hết hồn hét vía.
Bên chỗ ngồi dành cho thí sinh, có không ít người âm thầm bật cười.
*Lá gan của ông cụ này có vấn đề, tôi muốn cậu kiểm tra xem vấn