Nhìn nhóm người này đi tới, vẻ mặt Lạc Thiên cũng khó coi.
Cô ấy theo bản năng nhìn lại phía Tô Nhan trêи xe lăn, quả nhiên, cơ thể mềm mại của Tô Nhan đang khẽ run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tay nhỏ cũng vịn chặt lấy tay vịn của xe lăn, sâu trong đáy mắt có tức giận cũng có sợ.
hãi.
“Ôi, cô Tô, cô làm sao vậy? Chân bị chặt đứt rồi? Phải ngồi xe lăn ư?”
Mấy người phụ nữ đằng trước này ai nấy đều tô son trát phấn ăn mặc hở hàng cười cợt nhìn Tô Nhan, vẻ trào phúng trong mắt rất đỗi rõ ràng.
“Thường Uyễn Nguyệt! Cô có chuyện gì không?” Tô Nhan cắn răng hỏi.
*Ôi trời ơi, chúng ta chính là bạn học cũ đấy, sao cô lại lạnh lùng như thế?” Người phụ nữ tên Thường Uyễn Nguyệt khế cười nói.
“Bạn học cũ? Hừ, đó là trước kia, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, Thường Uyển Nguyệt, còn cả anh nữa, Mãn Phúc Tây! Các người nhanh chóng cút đi cho tôi! Cút càng xa càng tốt!” Lạc Thiên bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.
“Ha ha, Lạc Thiên, mồm miệng của cô vẫn điêu ngoa như vậy à? Chỉ tiếc cô đã không còn là cô cả của nhà họ Lạc nữa. Tôi đã từng nghe nói đến chuyện của cô rồi. Sao nào? Không có nhà họ Lạc chống lưng mà cô còn dám giả ngu ở trước mặt tôi? Cô là cái thứ gì chứ?” Thường Uyễển Nguyệt cười lạnh nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Thiên cũng đầy sự độc ác.
“Cô…” Lạc Thiên thở gấp.
“Tiêu Nhan, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, tôi rất đau lòng. Nhưng đây là do chính cô lựa chọn, cô thà gả cho một thằng ăn hại cũng không muốn gả cho tôi! Nếu như cô theo Mãn Phúc Tây tôi thì làm gì đến nỗi này?” Một người đàn ông chải tóc vuốt ngược mang sắc mặt tái nhợt đi lên trước từ phía sau.
“Gả cho loại cặn bã như anh? Tôi thà không lấy chồng còn hơn.” Tô Nhan hừ lạnh.
*Cặn bã? Tiểu Nhan, đó chỉ là hiểu lầm!”
“Hạ thuốc với Tiểu Nhan cũng là hiểu lầm? Nếu không phải tôi cản kịp thì Tiểu Nhan đã bị anh chiếm được rồi!”
Lạc Thiên thở phì phì nói.
*Ôi, con đàn bà ti tiện này, giả vờ thanh khiết cái nỗi gì?
Anh Tây coi trọng cô đó là vinh hạnh của cô. Nhưng cũng phải cảm ơn cô, nếu không phải cô không có đầu óc như vậy thì tôi và anh Tây vẫn chưa thành được đâu!” Thường Uyễn Nguyệt cười lạnh nói.
“Cô… Xùy! Tiểu Nhan của chúng tôi mà thèm vào cái loại cặn bã này ư2? Cũng chỉ có loại điếm như cô mới nhìn chòng chọc vào, ngược lại các người cũng xứng đôi đấy, một đôi cầu nam nữ!” Lạc Thiên mắng thẳng.
Cô ấy không giống Tô Nhan, hoàn toàn là loại có cái gì cứ nói thẳng.
Nhưng mà những lời này của cô ấy có thể nói là đã hoàn toàn chọc giận Thường Uyễển Nguyệt.
“Lạc Thiên, cô nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa cho tôi!”
Thường Uyễn Nguyệt híp mắt nói.
“Tiểu Nhan, Tiểu Thiên, chuyện gì thế này? Bọn họ là ai2”
Tô Quảng ở phía sau hoang mang hỏi.
“Một đám cặn bã thôi ạ, trước kia người đàn ông này cùng một trường học với bọn cháu. Từ lúc đi học anh ta vẫn luôn theo đuổi Tiểu Nhan, nhưng Tiểu Nhan không có hứng thú với anh ta, bèn từ chối anh ta. Nào biết anh ta bảo người đàn bà này lén hẹn Tiểu Nhan ra, muốn bỏ thuốc quấy rồi Tiểu Nhan. May mà cháu biết ả đàn bà này không phải thứ tốt đẹp gì, hơn nữa có bạn cùng học nhìn thấy ả hẹn Tiểu Nhan đến khách sạn ăn cơm, cháu đâm nghi có vấn đề, bèn chạy tới khách sạn đi tìm Tiểu Nhan.
May mà tìm được Tiểu Nhan khi tác dụng của thuốc vẫn chưa phát tác, cháu bèn cưỡng ép đưa Tiểu Nhan đi. Ai ngờ Mãn Phúc Tây dẫn người muốn ngăn cản chúng cháu. Nếu không phải có người nhà họ Lạc của cháu đi ngang qua khách sạn thì sợ là chúng cháu đã sớm gặp bát trắc rồi.” Lạc Thiên tức đến mức nghiên răng nghiền lợi nói.
“Cái gì? Còn có loại chuyện hoang đường thế này ư?”
Tô Quảng cả kinh.
Trương Tình Vũ thì tức đến mức liên tục dậm chân, bà ta trừng mắt với Mãn Phúc Tây nói: “Cậu thanh niên kia, sao cậu có thể làm như vậy?”
“Hai người là cha mẹ của Tô Nhan sao? Ôi, thưa hai vị, tôi tên là Mãn Phúc Tây, võ quán Mãn thị chính là do nhà tôi mở. Bác nói con gái của các bác gả cho tôi không tốt bằng gả cho tên ăn hại kia sao?” Mãn Phúc Tây cười lạnh nói.
“Cậu… Cậu thanh niên, cậu thật không biết lễ nghĩa!” Tô Quảng phẫn nộ nói.
“Chỉ với cái loại thái độ này của cậu, tôi thà là để con gái của tôi gả cho thằng Lâm Dương ăn hại kia chứ cũng sẽ không gả cho cậu!” Trương Tình Vũ nồi giận nói.
Nếu là Lâm Dương ở đây, chỉ sợ sẽ cảm động đến rơi nước mắt ngay tại chỗ đầy