Một phút sau, giám đốc đã đặt điện thoại di động xuống lần nữa, lắc đầu với Thường Uyễển Nguyệt: “Cũng không có chủ hộ nào tên Lạc Thiên.”
“Vậy thì tôi hiểu rồi.”
Thường Uyễển Nguyệt cười nói: “Tôi đã nói mà, làm sao đám nghèo khổ này có thể xuất hiện ở đây được? Tôi nghĩ chắc chắn các người trà trộn vào đây vì muốn xem khu trung tâm của Thế Kỷ Hào Tình trong truyền thuyết là cảnh tượng gì đúng không? Sao nào? Nơi này có đẹp không?
Có phải đẹp hơn nhiều so với những căn nhà cũ kỹ của các người không?”
“Đồ khốn kiếp nhà cô…” Lạc Thiên giận đến mức không nói nên lời nữa rồi.
Đúng lúc này, Mãn Phúc Tây chỉ vào mấy người Lạc Thiên, Tô Nhan mà mở miệng nói: “Giám đốc Lý, mấy người này không phải người sống ở đây nhưng lại xuất hiện ở chỗ này. Tôi nghi ngờ bọn họ đến trộm đồ, phiền anh lập tức báo cảnh sát bắt bọn họ lại!”
“Hả? Có chuyện như vậy sao?”
Giám đốc Lý kia nhíu mày, lập tức hô lên: “Bảo vệ, bảo vệ!
Qua đây hết đi! Bắt bọn họ lại, lập tức báo cảnh sát.”
Mấy bảo vệ từ đằng xa liền chạy tới.
“Các người làm cái gì thế hả? Sao chúng tôi lại là kẻ trộm chứ? Anh ta nói gì thì anh tin cái nấy à2” Trương Tình Vũ nóng nảy.
“Các anh không phải người sống ở đây nhưng lại xuất hiện ở đây. Các anh không phải kẻ trộm thì là cái gì?
Không biết nơi này đã có quy định bằng văn bản rõ ràng là không phải người sống ở đây thì không thể ra vào hay sao?” Giám đốc lạnh lùng nói.
Những người có thể sống ở khu trung tâm này đều là nhân vật lớn đó. Bên Thế Kỷ Hào Tình kia cũng không đắc tội được. Hơn nữa, ông chủ của Thế Kỷ Hào Tình cũng nói rồi, nhất định phải bảo đảm trật tự và môi trường trong khu trung tâm. Bất cứ người nào xông vào, cứ báo cảnh sát trước rồi nói. Đương nhiên, báo cảnh sát cũng không có nghĩa là kết thúc. Bởi vì ông chủ của Thế Kỷ Hào Tình đã coi những người sống trong khu trung tâm là bạn bè của ông ta rồi. Mà đắc tội với bạn bè của ông ta, thường sẽ không có kết cục gì tốt đẹp cả.
Mấy người này mặc quần áo bình thường, có chỗ nào giống nhân vật lớn chứ? Tất nhiên giám đốc chọn tin tưởng Mãn Phúc Tây rồi.
Bảo vệ xông lên liền muốn bắt đầu bắt người.
“Đợi đất”
Lạc Thiên vội la lên.
“Có lời gì đến cục cảnh sát mà nói đi.” Thường Uyễn Nguyệt cười lạnh nói.
“Nói gì mà nói? Chúng tôi là bạn của người sống ở nơi này, có chìa khóa của nơi này, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?” Lạc Thiên vội lấy chùm chìa khóa mà Lâm Dương đưa ra.
Giám đốc tùy tiện liếc một cái, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là đi mây bước lên phía trước, hai mắt trợn to nhìn chìa khóa trong tay Lạc Thiên với vẻ không thẻ tin nồi.
“Cái… Cái gì? Chìa khóa phòng số 001 ư2”
Giám đốc đã lắp bắp cả lên rồi.
“Đó là cái gì vậy?”
Mấy người Thường Uyễn Nguyệt chẳng hiểu ra sao.
Cô ta không có nhà ở nơi này, nhưng Mãn Phúc Tây thì có thực lực đó, đã mua một căn hộ ở đây. Có điều nhà ở khu trung tâm không chấp nhận cho trả góp, bắt buộc phải thanh toán hết trong một lần. Vì thế, Mãn Phúc Tây muốn tới đây xem xem có đáng để mua nhà ở đây không.
Thực ra anh ta không sống ở Giang Thành, sở dĩ muốn mua nhà ở đây cũng do ba anh ta yêu cầu anh ta kết giao với một vài vị chức tước lớn ở đây, mở rộng con đường quan hệ của mình.
Võ quán của nhà họ Mãn là một dòng tộc khổng lồ. Nhánh của Mãn Phúc Tây chỉ là một trong số đó. Ba anh ta muốn giành được nhiều quyền phát ngôn trong gia tộc hơn thì buộc phải mượn sự giúp đỡ từ quan hệ bên ngoài.
Thấy dáng vẻ giám đốc thát thó của giám đốc, mọi người đều rất hoang mang.
Chỉ thấy giám đốc hít sâu một hơi rồi vội vàng cung kính hỏi: “Mọi người có quan hệ thế nào với ngài Lâm vậy ạ?”
*Tôi… Chúng tôi là bạn của anh ấy.” Lạc Thiên âm thầm nhìn mấy người Tô Nhan, nhỏ giọng nói.
*Ngài Lâm? Là ai?” Tô Nhan bên cạnh có chút hiếu kỳ nhìn Lạc Thiên.
Lạc Thiên ấp úng, đè thấp giọng nói: “Là… Là chủ tịch Lâm đó.”
“Cái gì? Là cậu Ấy ư?”
Tô Nhan kinh ngạc không thôi.
Trương Tình Vũ và Tô Quảng cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó, Trương Vũ Tình liền vui mừng như điên.
“Tôi đã nói sao Tiểu Thiên lại đưa chúng ta tới đây, là do chủ tịch lâm đã mua nhà ở đây rồi à?”
“Cũng chỉ có cậu ấy mới có thực lực như vậy.”
Hai vợ chồng Tô Quảng kϊƈɦ động nói.
Lạc Thiên nhìn hai người một cái, âm thầm thở dài một hơi.
Cô biết Lâm Dương không muốn để lộ thân phận của mình ra với người nhà Tô Quảng. Nếu không thì người nhà Tô Quảng cũng không đến mức bị che giấu chẳng biết gì. Nhưng trong lòng cô cũng có tâm tư riêng. Chỉ cần Lâm Dương không để lộ thân phận, đầy hét tất cả công lao lên người chủ tịch Lâm, vậy thì trong lòng Tô Nhan sẽ càng thêm nghiêng về chủ tịch Lâm, nói không chừng sẽ ly hôn với Lâm Dương.
Có điều Lạc Thiên biết, mình làm vậy cũng chỉ là lừa