Tô Nhan không thể hiểu được những lời này của Lâm Dương.
Hơn nữa dưới loại tình huống như thế này, Lâm Dương còn có thể làm được gì?
Đánh cho những người này phải nằm sắp hết hay sao?
Sao có thể như thế được? Nghĩ mình là diễn viên điện ảnh hay gì? Anh cũng không có cái bản lĩnh này!
Nếu không thể đánh cho tất cả bọn họ nằm sắp xuống được, vậy Lâm Dương còn có thể ứng phó với mối nguy hiểm này như thế nào đây?
Cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, muốn cho mình có thể bình tĩnh lại.
Nhưng thật sự rất khó.
Lúc này, Lâm Dương cũng đi lên, thản nhiên mở miệng nói: “Người tham gia bữa tiệc này, chắc đều là những nhà đầu tư và cổ đông tham gia hạng mục Thanh Sơn hết nhỉ?”
“A, tên quê mùa này vẫn còn biết đến hạng mục của chúng ta sao?”
“Sợ là anh ta cũng không biết hạng mục của chúng ta lớn đến như thế nào đâu nhỉ?”
“Ngu ngốc, anh hỏi chuyện này làm gì? Sao hả? Anh cũng muốn đầu tư sao?”
“Anh muốn đầu tư một trăm nhân dân tệ? Hay là hai trăm nhân dân tệ?”
“Ha ha, quên nó đi! Nghe nói nên rác rưởi này ngay cả tiền taxi cũng không trả nỗi, chỉ sợ trêи người ngay cả một trăm nhân dân tệ cũng không có.”
“Ha ha ha ha…”
“Đồ vô dụng!”
“Đồ ngóc!”
Khách khứa ở bốn phía cười ồ lên.
Ngay cả những nhân viên bồi bàn cũng không nhịn được mà che miệng cười.
Trong xã hội này chỉ cần chịu làm việc thì sẽ không bị chết đói, nhưng loại người có đầy đủ tay chân mà lại phải dựa vào một người phụ nữ để nuôi sống, thì xứng đáng bị cười nhạo.
Lâm Dương trở thành một trò cười.
Sắc mặt Tô Nhan vô cùng khó coi, túm lấy cánh tay anh muốn rời đi, nhưng mà anh lại không nhúc nhích.
“Đương nhiên là không chỉ có mình cỗ đông, mà còn có cả bạn bè của nhà họ Mã chúng tôi nữa, Lâm Dương, mỗi người ở nơi này cũng không phải là một người có thân phận như anh có thể tiếp xúc được, loại người như anh, ngay cả tư cách ở trong này cũng không có! Anh nên nhận thức rõ địa vị của bản thân đi.
Loại rác rưởi như anh ngay cả nhà họ Tô cũng coi thường! Anh dựa vào cái gì mà sánh với Mã Phong tôi? Anh dựa vào cái gì hả?”
Mã Phong híp mắt nói, lúc này anh ta cũng không hề cố ky nhiều nữa.
Nhưng, gương mặt Lâm Dương vẫn không hề thay đổi, nói: “Chỉ dựa vào việc tôi là cổ đông lớn nhất của hạng mục vùng Thanh Sơn, dựa vào việc bây giờ tôi muốn đá tất cả những người ở đây ra bên ngoài!”
Lời này vừa nói xong, toàn bộ hội trường yên tĩnh lại.
Sau đó….
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười ầm ï vang vọng khắp đại sảnh bữa tiệc như muốn nổ tung.
Các vị khách đều điên cuồng cười lớn.
Ôm bụng cười to.
Cười đến rơi cả nước mắt.
Cười đến mức phải lăn lộn trêи mặt đất!
Lúc này không có ai có thể giữ bình tĩnh được nữa.
Có lẽ đây chính là câu chuyện buồn cười nhất mà họ từng nghe trong cuộc đời.
“Cậu nói cái gì cơ? Cậu là cỗ đông lớn nhất của hạng mục này á? Ha ha ha ha ha…Cười chết tôi rồi!”
“Nếu cậu là cổ đông lớn nhất của hạng mục này, vậy tôi chính là người đã khởi xướng ra dự án này!
“Anh đừng có chọc cười tôi nữa!”
“Tô Nhan, đầu óc chồng của cô không phải là có vấn đề đấy chứ?”
“Một thằng ngốc như thế này, cô còn muốn làm cái gì?”
“Có người nhà họ Mã đây không chọn, lại đi chọn đồ rác rưởi như thế này? Tô Nhan, tôi thấy đầu óc của cô cũng có vấn đề rồi đấy.”
“Ha ha ha ha ha…”
Những tiếng châm biếm và những thanh âm đùa cợt giống như là pháo nỗ vang vọng khắp không gian, trong mọi đôi mắt đều tràn ngập ý cười và sự khinh thường.
Gương mặt Tô Nhan lạnh như băng, thân thể mềm mại run rẩy.
Cô cảm giác bản thân giống như là một thằng hề, nhưng cô cũng không thể phản bác lại.
Ngược lại, Lâm Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Thậm chí anh còn ngồi ở trêи ghế, không thèm coi ai ra gì mà nhấp một ngụm rượu, sau đó vươn tay lấy từ trong túi ra một xấp giấy tờ và đặt nó lên trêи bàn.
Những thanh âm cười cợt ở xung quanh dần dần nhỏ đi.
“Đây là cái gì thế?”
Có người không nhịn được hỏi.
“Giấy tờ hủy bỏ hợp đồng.”
Lâm Dương lại uống thêm một ngụm rượu nữa rồi nói: “Các người chỉ cần ký tên mình lên hợp đồng này, thì công trình hạng mục của khu Thanh Sơn sẽ không có quan hệ gì với các người nữa.”
Nghe nói như thế, có rất nhiều người lại không nhịn được mà bật cười.
Một số người lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn về phía Lâm Dương.
“Nói chuyện một hồi lâu, hóa ra tên này là kẻ không bình thường.”
Một người đàn ông mặc đồ tây lắc đầu cười nói.
“Cậu chủ Mã, không cần phải lãng phí thời gian ở trêи loại người này nữa, nhanh đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Một người đàn ông trung niên mập mạp nói.
Đến lúc này ngay cả Tô Nhan cũng không thẻ hiểu được.
Cô nhìn Lâm Dương, trong đôi mắt đều là sự hoang mang.
“Bà nội, tên kia không phải là do chịu sự đả kϊƈɦ quá lớn cho nên bị điên rồi đây chứ?”
Tô Mĩ Tâm cũng tiến về phía này nói chuyện với bà cụ Tô một cách cần thận.
“Có điên rồi thì cũng không liên quan gì với chúng ta hết, qua ngày hôm nay, Tiểu Nhan chính là người nhà họ Mã, cũng không có quan hệ gì với Lâm Dương nữa, ngày hôm nay tên Lâm Dương kia phải cút ra khỏi nhà Tiểu Nhan!”
Bà cụ Tô hừ lạnh nói.
“Ha ha, nói cũng đúng.”
“Qua ngày hôm nay, Mã Phong chính là em rễ của tôi.”
“Một trong bốn vị thiếu gia của thành phố Trường Giang, thế mà lại là em rễ của tôi, oa…Nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi.”
“Ngày tốt của nhà Tô cũng đã đến rồi, ha ha…”
Những người nhà họ Tô đều vô cùng kϊƈɦ động và chờ mong.
Ở trong mắt bọn họ, thì bọn họ đã thành công trong việc bám lấy cây đại thụ nhà họ Mã rồi.
Thăng quan tiến chức vùn vụt đang nhìn về phía bọn họ mà vẫy tay.
Cậu chủ Mã cũng nghe thấy những gì mà người nhà họ Tô nói.
Khóe miệng anh ta hơi gio lên, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, trong lòng cười thầm: “Cái lũ ngu ngốc này, bổn thiếu gia chỉ là muốn chơi đùa với Tô Nhan mà thôi, thế mà còn tưởng rằng bổn thiếu gia sẽ cưới Tô Nhan về sao? Ha ha, một ả đàn bà đã có một đời chồng sao có thể trở thành vợ của tôi được chứ? Không có cửa đâu!”
Đương nhiên, những lời này cũng không thể nói ra được, dù sao người đàn bà này vẫn chưa đến tay anh ta.
Anh ta híp mắt nhìn Lâm Dương nói: “Không ngờ đến anh thế mà lại chuẩn bị một phần hợp đồng, Lâm Dương, không phải là anh cố ý đến nơi này để chấm dứt hợp đồng với mọi người đấy chứ?”
“Đúng vậy.”
Lâm Dương gật đầu.
“Ha ha ha….”
Tiếng cười càng mãnh liệt hơn.
Sao Lâm Dương có thể có loại hợp đồng này được cơ chứ?
Không nghi ngờ gì nữa, hợp đồng này của anh ta nhất định là giải Ai cũng cho rằng là như vậy.
“Được được được, tôi ký tên tôi ký tên!”
Một người đàn ông hói đầu cưới lớn đi thẳng lên phía trước, vô cùng phối hợp mà cầm lấy chiếc bút Lâm Dương đã đặt ở trêи bàn, viết tên mình vào hợp đồng, sau đó lại cười khẩy nói: “Tổng giám đốc Lâm, có vừa lòng không?”
“Không tệ.”
Lâm Dương thế mà cũng gật đầu một cách đường hoàng nói: “Tiếp theo.”
“Ái chà, anh thế mà còn giả vờ nữa kìal”
“Lên, phối hợp để chơi đùa với tên ngốc này đi! Tôi ký!”
“Tôi cũng ký!”
“Thật là vui.”
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng vui vẻ, cả bữa tiệc đều vô cùng vui vẻ.
Tô Nhan đã mắt hết sức lực.
Cô không thể hiểu được hành động của Lâm Dương.
Thậm chí cô còn đang hoài nghi liệu Lâm Dương có phải là không thể thừa nhận tất cả những chuyện này, cho nên mới bị kϊƈɦ thích, nên mới có lối suy nghĩ không được bình thường như thề.
“Tiểu Nhan, cái loại người ngu ngốc như thế này, có gì đáng giá