Người đến là Ninh Long, là cậu chủ nhà họ Ninh.
Mà nhà họ Ninh, chính là người khởi xướng hạng mục này.
Bởi vì tính đặc thù của hạng mục và địa vị của nhà họ Ninh trong tổ dự án, đối với các nhà đầu tư bọn họ có quyền sinh sát, cho dù là hủy bỏ hợp đồng cũng chỉ cần phải trả một số tiền nhỏ để đền bù mà thôi.
Hạng mục lần này chỉ yếu là sự hợp tác của nhà họ Mã và nhà họ Ninh.
Là một trong bốn gia tộc lớn của thành phố Trường Giang, nhà họ Mã được chọn không chỉ là vì bọn họ có thể mang đến lượng tài chính lớn và vô số nhà đầu tư khác, mà càng là vì có thể giải quyết rất nhiều vấn đề từ vùng đất trung gian và các vấn đề liên quan cho nhà họ Ninh.
Loại hạng mục như thế này đều phải giải quyết trong tối và ngoài sáng, không có lực lượng địa phương hỗ trợ thì rất khó có thể triển khai được, lực lượng của nhà họ Ninh không ở thành phố Trường Giang, đương nhiên là phải hợp tác với nhà họ Mã rồi.
Bởi vậy nên bà cụ Tô vô cùng gấp gáp muốn nịnh bợ nhà họ Mã.
Chỉ cần Mã Phong gật đầu, nhà họ Tô nhất định có thể được tham dự để nhận được một chén canh.
Nhưng mà bây giờ…
Lâm Dương thế mà lại đuổi tất cả mọi người kể cả nhà họ Mã ra ngoài!
Anh ta bị điên rồi sao?
Hơn nữa…Những lời kia của anh ta có ý gì?
Lâm Dương trở thành cổ đông lớn nhất của hạng mục này?
Mơ cũng không dám mơ như vậy đâu chứ?
Trái tim của tất cả mọi người đang nhảy lên một cách điên cuồng.
Một ông chủ nhỏ đang vội vàng lấy mấy viên thuốc giảm đau tim cấp tốc từ trong túi ra để uống, tránh cho việc bệnh tim tái phát.
Hiện trường lạnh ngắt như tờ.
Mặc kệ là ai, đều bị những lời này của Ninh Long làm cho chấn động rồi.
“Cậu chủ Mã, người này là ai vậy?”
Có người nhà họ Tô kinh ngạc hỏi.
“Anh ta không phải là diễn viên mà Lâm Dương mời đến đấy chứ?
“Lâm Dương, anh vì diễn trò, mà ngay cả diễn viên cũng mời hay sao? Loại người rác rưởi như anh, còn ở nơi này mơ mộng hão huyền làm gì nữa?”
Mấy người Tô Dương cũng không hề khách khí mà bắt đầu chửi bậy.
Những người này chưa bao giò thấy Ninh Long, nhưng mà Mã Phong đã gặp rồi.
Sắc mặt Mã Phong thay đổi, lạnh nhạt nói: “Cậu chủ Ninh, những gì anh nói là thật sao? Anh có biết cái người tên Lâm Dương này là ai hay không? Anh ta chính là một kẻ đến ở rễ ở một gia tộc cấp ba, anh ta chỉ là một tên vô dụng cả ngày phải trông chờ vào phụ nữ để nuôi sống! Loại người vô dụng như thế này sao lại trở thành cỗ đông lớn nhất của hạng mục khu Thanh Sơn được? Không phải là anh đã điên rồi đấy chứ?”
Không chỉ có mình Mã Phong nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ này.
Lâm Dương là ai, rất nhiều người đều đã nghe qua.
Một người ở rễ vô dụng!
Một người như thế đột nhiên lại biến thành cỗ đông lớn nhất của hạng mục khu Thanh Sơn?
Đùa cái gì vậy chứ?
Cho dù anh ta có trúng thưởng giải nhất của mười tờ vé số, cũng không thể nào có nhiều tiền như vậy để đóng góp cỗ phần chứ?
Dù sao hạng mục khu Thanh Sơn chính bao gồm công viên giải trí, thủy cung, những khu nhà và trung tâm thương mại xa hoa, đầu tư vào nơi này dường như chỉ dùng đơn vị trăm triệu để tính toán!
Lâm Dương có tiền đi nữa, cũng không thể nào có thể ăn một mình đượ!
c Không, phải nói là cả thành phố Trường Giang hoặc cả tỉnh Giang Nam, cũng không có người nào có thể một mình chống đỡ hạng mục này!
Nhưng thái độ của Ninh Long vô cùng rõ ràng và kiên định.
Anh ta lấy hợp đồng để lên trêи bàn, nói: “Mã Phong, mặc kệ là cậu có tin hay không, hợp đồng ở ngay chỗ này, cậu ký cũng được, không ký cũng chả sao, tóm lại hạng mục này đã không liên quan gì đến tập đoàn nhà họ Mã nữa rồi!”
Hơi thở của Mã Phong cứng lại.
Những người xung quanh rốt cuộc cũng đã nhận ra tình hình nghiêm trọng đến như thế nào rồi.
Những ông chủ đã ký tên lên hợp đồng đều luống cuống cả tay chân.
“Chuyện này…Ngài Ninh thật sự là người khởi xướng hạng mục sao?”
“Sao có thể như vậy được chứ? Sao có thể bị xóa tên một cách khó hiểu như vậy được? Tôi đã quăng cả căn nhà vào dự án này!”
“Ngài Ninh, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, hãy cho tôi tham dự vào hạng mục này đi!”
“Ngài Ninh, tôi biết sai rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!”
Một đám ông chủ đều cùng nhau cầu xin.
Đám người nhà họ Tô đều trống rỗng cả đầu óc, trợn mắt há hốc mồm.
“Chuyện này…Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tô Bắc nuốt nước miếng hỏi.
“Bà nội, người kia là ai vậy? Anh ta đang làm cái gì thế? Vì sao anh ta lại nói tên rác rưởi Lâm Dương kia là cỗ đông lớn nhất vậy?”
Tô Mĩ Tâm run rẫy hỏi bà cụ Tô.
Lúc này bà cụ Tô cũng hoàn toàn choáng váng.
Tuy rằng bà vẫn chưa tham gia vào trong hạng mục này, nhưng mà cũng đã nghe rõ những gì mà Ninh Long đã nói.
“Còn không hiểu nữa sao? Người này chính là người khởi xướng toàn bộ hạng mục. Bây giờ, cậu ta đã đá cả cậu chủ Mã và tât cả mọi người ra khỏi hạng mục này rôi! Chỉ một mình Lâm Dương đã trở thành cổ đông lớn nhất của hạng mục này, cũng là cổ đông duy nhất!”
Bà cụ Tô liếc nhìn Lâm Dương một cái thật sâu rồi nói.
Toàn bộ người nhà họ Tô ngây ra.
Suýt chút nữa là Tô Mĩ Tâm không thể đứng vững mà ngã trêи mặt đất.
Tô Cương và Tô Trương Dương cũng nghẹn họng nhìn trân trồi.
“Không thể nào! Không thể nào như vậy được!”
Sau đó Trương Vu Huệ cũng giống như là bị điên mà nói: “Cậu ta chỉ là một tên rác rưởi vô dụng mà thôi, cả người ngay cả hai mươi tệ cũng không có, sao có thể trở thành cổ đông lớn nhất một cách bất ngờ như thế được? Nhất định là cậu ta đang lừa chúng ta! Cậu ta là đồ lừa đảo!”
Trương Vu Huệ hét lớn.
Không ít người liên tục nhíu mày.
Nhưng tiếng hét của Trương Vu Huệ cũng là suy nghĩ chung trong lòng của rất nhiều người.
Tắt cả những chuyện này thật đúng là không thẻ tin được.
Nhưng mà…Ninh Long đã đưa giấy trắng mực đen ra, sao có thể nghi ngờ được?
“Cậu chủ Mã, thật có lỗi, lần sau chúng ta sẽ lại hợp tác tiếp.”
Nhìn thấy Mã Phong không chịu ký tên, Ninh Long cũng không bắt ép, trực tiếp thu lại hợp