Lâm Dương ngôi ở văn phòng đợi tâm bảy tám phút đông hồ thì Tần Bách Tùng gọi điện thoại đến.
“Nói như thế nào?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Rất nhiều người có thể động đến Thế Kỷ Hào Tình, nhưng người có thể làm Thế Kỷ Hào Tình bốc hơi khỏi Giang Thành từ hôm nay… thì rất ít.” Tần Bách Tùng chần chờ một lát rồi nói.
“Rất ít? Vậy tức là vẫn có người có thể làm được?” Lâm Dương hỏi lại.
*Có, hơn nữa chỉ cần một cú điện thoại là có thể làm Tào Uy té ngã lộn nhào rút hết vốn khỏi Giang Thành, thậm chí về sau cũng sẽ không dám bước vào Giang Thành nửa bước nữa!” Tần Bách Tùng nói.
Lâm Dương ngạc nhiên không thôi, cũng rất hứng thú: “Là ai lợi hại như vậy?”
“Long Thủ…” Tần Bách Tùng thật cẩn thận phun ra này hai chữ.
*A?” Lâm Dương rất giật mình.
“Hai năm trước, từng có vị nhân vật lớn đến tìm Long Thủ chưa bệnh. Long Thủ giúp kẻ ấy chẩn trị một phen, nhưng cũng chỉ là kéo dài bệnh tình này chứ không thể trị tận gốc, vị nhân vật lớn kia bất đắc dĩ rời đi. Long Thủ nói nếu sư phụ bằng lòng ra tay, chữa trị cho vị nhân vật lớn ấy thì vị nhân vật lớn ấy nhất định sẽ ra mặt giải quyết chuyện phiền phức này cho sư phụ.” Tần Bách Tùng nói.
*Ô? Cho nên nói đây chỉ là một cuộc giao dịch?” Lâm Dương nhíu mày.
“Không không không, sư phụ ơi, đệ tử nghĩ chắc chắn ý của bọn họ không phải như thế này, chắc bọn họ chỉ là muốn tranh thủ một chút cơ hội.” Tần Bách Tùng vội nói.
*Trước tiên cứ xem bọn họ có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này hay không đã. Nếu như sự việc giải quyết mà tôi vừa lòng, ngược lại cũng có thể ra tay, néu sự việc không được giải quyết viên mãn, thì không thẻ trách tôi được.”
“Xin sư phụ yên tâm, bây giờ đệ tử sẽ gọi điện thoại cho Long Thủ.” Tần Bách Tùng vội nói rồi gác điện thoại, kết nối với Long Thủ.
Giờ phút này Long Thủ còn đang nằm ở ký túc xá được xây dựng tạm thời của phái Huyền Y.
Nhìn điện thoại di động ở bên cạnh rung lên, hai tay của ông ta run rầy cầm lấy, run rẫy đặt ở bên tai.
“Tôi đã biết rồi.”
Một lát sau ông ta trả lời khàn khàn, sau đó lại kết nối với một dãy số.
“Long thần y! Sao ngài lại gọi điện thoại cho chúng tôi? Có phải ngài có phương thuốc mới gì đó có thể trị liệu cho vị bị bệnh kia không?” Đầu bên kia điện thoại là một tiếng nói mừng rỡ như điên.
Môi Long Thủ ngập ngừng, khàn khàn nói: “Tôi không chữa được.”
“Hả?”
Người bên kia mất mát vô cùng.
“Nhưng không phải nói không có cơ hội!” Long Thủ lại tiếp một câu.
“Thật sao?” Giọng nói của người nọ cất cao đến quãng tám.
“Nghe đây, bây giờ cách mười hai giờ đêm còn có tám tiếng. Nếu các người có thể thu phục Tào Uy và Thế Kỷ Hào Tình của ông ta ở Giang Thành trong vòng nửa giờ thì có lẽ sẽ có một người với y thuật cao minh hơn tôi ra tay chữa trị cho vị kia. Nếu các người không giải quyết được thì có khả năng là các người rất khó tìm được một bác sĩ giỏi hơn anh ta ở trong nước.” Long Thủ khàn khàn nói.
Người ở đâu bên kia điện thoại chắn động toàn thân, lập tức trầm giọng hỏi: “Người mà Long thần y chỉ là vị nào thế?”
Một lát sau mới có lời nói truyền đến.
“Xin hãy chuyển lời đến Lâm thần y thay chúng tôi, trước mười hai giờ, chúng tôi sẽ tự mình khiến Tào Uy đến trước mặt anh ấy xin lỗi.”
Dứt lời, điện thoại liền bị ngắt.
Long Thủ thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ông ta cũng không muốn nói ra chuyện bản thân bị phế với người bên kia.
Việc ấy chẳng vẻ vang gì mà rất mát mặt.
Ông ta là người rất sĩ diện.
Nhưng ông ta sợ mình không khuyên được vị nhân vật lớn kia ra tay, cho nên mới nói ra việc này.
Chính theo như lời của người nọ, Lâm Dương quá trẻ, trẻ đến mức khiến người ta không thể tin được…
*Chúc mừng Long Thủ, chắc chắn Lâm Dương sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, chữa khỏi phần tịch của ông.” Lúc này, bóng dáng của một người già nua đi đến.
Đó chính là Hùng Trường Bạch.
Giờ phút này ông ta càng thêm già nua so với lúc trước, chưa nói hết máy câu đã không ngừng ho khan.
“Việc này thì có cái gì đáng để chúc mừng? Nam Phái không còn nữa, chúng ta đã mắt đi hết thảy.” Long Thủ khàn khàn nói.
“Ông tính làm sao bây giờ? Báo thù sao?” Hùng Trường Bạch hỏi lại.
“Tôi chỉ sợ là không tư cách này.” Long Thủ lắc đầu.
“Vậy về sau anh dự định thế nào?” Hùng Trường Bạch hỏi.
Long Thủ không nói, qua một lát, đột nhiên ông ta ngắng đầu hỏi: “Ông nói xem… Nếu như Lâm Dương trị khỏi cho vị kia thì… sẽ như thế nào?”
“Thật là hoang đường!” Hùng Trường Bạch cười ra tiếng, liên tục lắc đầu: “Ông hẳn là hiểu rõ ràng hơn tôi, sức lực của con người đã không thể cứu vãn được cái loại bệnh này rồi. Trêи thực tế tôi còn đang hoài nghi kiệu có phải ông đang đào hố cho Lâm Dương hay không đấy! Nếu cậu ta không chữa khỏi, liệu bên kia có thể giận chó đánh mèo.
với cậu ta không…”
“Dù Lâm Dương không chữa khỏi hết nhưng ít nhất cũng có thể ổn định tình hình của người nọ, bên kia sẽ không bởi vậy mà trách tội Lâm Dương.