Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 218


trước sau

Điện thoại đã bị ngắt.

Tào Uy ngồi liệt dưới đất, cả người run rấy, đại não tựa như nước bị nấu sôi, nóng bỏng cuộn trào.

“Tại sao lại như vậy…”

Tào Uy không ngừng lắm bẩm.

“Thưa ông, năng lượng của Lâm thần y này… thật sự mạnh tới như vậy sao?” Người ở trong chỗ tối ấy đi ra, khàn khàn nói.

Cả người Tào Uy run lên, lười giải thích với người nọ, lập tức kêu lên: “Mau, lập tức thu dọn, lập tức rút vốn, rời khỏi nơi này trước mười hai giờ, mau! Mau lên!”

“Thưa ông… ông nghiêm túc ư?” Người ở trong chỗ tối trầm giọng hỏi.

“Nói nhảm ít thôi, mau lên!”

Người trong chỗ tối không nói lời nào, một lần nữa lui về nơi tối tăm.

Rất nhanh, bộ phận bán cao ốc gọi ra ba mươi mấy cuộc điện thoại chỉ trong vòng mười mây phút.

Mà Tào Uy cũng không ngồi yên, gần như đầu tiên là gọi điện cho võ quán Mãn Thị.

“Ông chủ Tào, lại làm sao vậy?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi mắt tập trung của Mãn Thương Thạch.

Thói quen giấc ngủ của người tập võ đều là có định, đã trễ thế này ông ta cũng nên ngủ rồi nên tất nhiên không thích có người quấy rầy.

“Mãn nhị gia, tôi hỏi ông, nhà họ Mãn các ông đã phái người đến động vào Lâm thần y rồi à?” Tào Uy vội hỏi.

“Đúng vậy.” Mãn Thương Thạch trả lời đơn giản.

“Mau, lập tức gọi người của các ông trở về đi, không được động đến Lâm Dương!” Tào Uy hết sức nôn nóng kêu lên.

Lời này vừa ra, Mãn Thương Thạch lập tức chấn động, hoang mang nói: “Ông chủ Tào, ông có ý gì? Vẻn vẹn chỉ là một tên bác sĩ trung nhỏ nhoi mà nhà họ Mãn tôi còn không động vào được?”

“Đó không phải là tên bác sĩ trung y nhỏ nhoi tầm thường đâu! Năng lượng sau lưng cậu ta lớn lắm!” Tào Uy nóng nảy.

“Sau lưng cậu ta có năng lượng gì?” Mãn Thương Thạch lập hỏi.

“Việc này… tôi không thể nói chuyện này được, dù sao ông chỉ cần biết rằng người này không dễ chọc là được!” Tào Uy đè thấp tiếng nói.

“Ha ha, Tào Uy, lời này của ông thú vị đấy. Cậu ta không dễ chọc, lẽ nào nhà họ Mãn chúng tôi lại dễ chọc? Ông coi chúng tôi là cái gì?” Mãn Thương Thạch cười lạnh một tiếng.

Tào Uy không biết nên trả lời như thế nào.

Ông ta vốn không muốn quan tâm đến việc này, nhưng nếu bên kia tiếp tục truy cứu thì chỉ sợ rằng ông ta cũng phải gánh trách nhiệm. Vì vậy chủ trương của ông ta vẫn như cũ là một sự nhịn chín sự lành!

“Thôi! Nếu đã trễ thế này mà ông chủ Tào vẫn gọi điện thoại cho tôi, Mãn Thương Thạch tôi cũng không phải kẻ không biết tốt xấu. Tôi đồng ý với ông, tôi có thể không động vào cậu ta, nhưng tôi cũng hy vọng chuyện này có thể tới đây là dừng!” Mãn Thương Thạch lãnh đạm nói.

“Việc này… chỉ sợ không được, khẳng định Lâm thần y sẽ truy cứu chuyện này…” Tào Uy chần chờ một lát rồi nói.

“Vậy ông có ý gì?” Tiếng nói của Mãn Thương Thạch cất cao lên lên quãng tám.



“Ông… ông hãy thay mặt cho nhà họ Mãn… đi xin lỗi Lâm thần y, tôi nghĩ chuyện này mới có thể xong…” Tào Uy ngập ngừng một lát rồi nói.

“Tôi thấy ông điên rồi, Tào Uy!” Mãn Thương Thạch bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng rít gào.

“Mãn nhị gia! Tôi làm vậy là vì tốt cho nhà họ Mãn!”

“Vậy ông hãy nói cho tôi, rốt cuộc sau lưng tên họ Lâm kia có năng lượng gì?” Mãn Thương Thạch gào thét.

“Việc này…” Tào Uy lại á khẩu lần nữa.

Mãn Thương Thạch hừ lạnh liên tục, nghiêm giọng nói: “Tào Uy, tôi nói cho ông biết, người mà Tào Uy ông sợ, nhưng nhà họ Mãn tôi không sợ đâu! Tôi có thể một sự: nhịn chín sự lành, nhưng muốn nhà họ Mãn tôi cúi đâu?

Thực xin lỗi! Không làm được! Hơn nữa cũng đã nói đến tận nước này rồi, ông cho rằng nhà họ Mãn tôi còn sợ ai nữa? Hôm nay đừng nói là Tào Uy ông tới cầu xin, cho dù là ông trời tới thì ông đây cũng sẽ không bỏ qua cho tên họ Lâm kia! Tào Uy à, ông biết điều chút đi, chớ chọc vào làm tôi nóng nảy, néu không tôi sẽ xử lý ông đấy!”

Nói xong, Mãn Thương Thạch ngắt điện thoại ngay.

Tào Uy vừa nghe vậy, cứng lại tại chỗ, sắc mặt tối tăm.

*Thưa ông…” Bên cạnh truyền đến một tiếng thỏ nhẹ.

“Lập tức chuẩn bị xe, đến tập đoàn Dương Hoa.”

Lâm Dương cũng không biết Tào Uy sẽ đến, anh không có hứng thú đối với Tào Uy. Sau khi giải quyết vấn đề xong, anh dự định đi ra ngoài ăn bữa khuya rồi ở công ty qua đêm.

Nhưng mới vừa xuống lầu đã thấy một hình bóng quen thuộc.

“Anh rẻ?”

Bóng dáng đó hình như cũng chú ý tới Lâm Dương, vui sướиɠ gọi, tung tăng nhảy nhót chạy tới, lập tức níu lấy cánh tay của Lâm Dương.

Lâm Dương sửng sót, nhìn sang Tô Tiểu Khuynh bên cạnh mới ý thức được mình vẫn còn đang trong trạng thái dịch dung, vẫn luôn duy trì khuôn mặt khi ở nhà

họ Tô lúc trước.

“Tiểu Khuynh, sao em lại ở đây?” Lâm Dương cười nhạt hỏi.

“Hôm nay là sinh nhật của đứa bạn cùng học với em, em bèn theo chân bọn họ đi ra ngoài chơi.” Tô Tiểu Khuynh cười nói.

“Chơi?”

Lâm Dương nhìn thời gian, nhíu mày nói: “Bây giờ đã sắp mười giờ rồi, em không mau chóng trở về đi à?”

Tô Tiểu Khuynh vừa nghe thấy thế thì khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn hơi buồn bã, lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: “Em… lát nữa em mới trở về…”

“Hả?” Lâm Dương nhạy bén nhận ra vẻ ảm đạm trêи mặt của Tô Tiểu Khuynh.

Nhưng cần thận nghĩ lại thì anh cũng xem như là đã hiểu.

Kể từ sau khi kế hoạch của bà cụ Tô thát bại, nhà họ Tô có thể nói là xuống dốc không phanh, càng khó dừng chân ở đất Giang Thành.

Nghe nói bà cụ Tô lại bị bệnh, hơn nữa còn là một căn bệnh không khỏi được. Phần lớn người trong nhà họ Tô đều đang thu xếp bán tài sản của nhà họ Tô để lấy tiền mặt, chuẩn bị ở riêng, ai đi đường náy.

Gia đình gặp phải biến đổi lớn thì sao có thể không ảnh hường đến Tô Tiểu Khuynh cơ chứ?

Nhưng Lâm Dương lại không hề đau lòng chút nào.

Người muốn chết thì chẳng trách ai được.



Bọn họ vốn đã có cơ hội.

“Tiểu Khuynh, cậu còn ngơ ngắn làm gì nữa? Mau lại đây đi!” Lúc này, bên kia truyền đến một tiếng gọi ầm ï không kiên nhẫn.

Lâm Dương nhìn theo tiếng gọi tới, chỉ thấy máy nam nữ: trẻ tuổi đứng ở bên kia có khuôn mặt non nớt, hình như là học sinh, nhưng cũng có mấy người vừa mới trưởng thành, tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, trang điểm cũng có vẻ rất theo trend.

“Biết rồi Quý Hào, tớ lập tức tới đây!” Tô Tiểu Khuynh gọi một tiếng, sau đó tràn đầy chờ mong nói với Lâm Dương: “Anh rễ, anh có thể đi hát với bọn em không ạ?”

“Đi hát?”

“Anh rễ, cầu xin anh đó, bọn em sẽ không chơi quá muộn đâu, anh đi cùng với bọn em được không! Tô Tiểu Khuynh làm nũng.

Lâm Dương vốn muốn từ chối, nhưng rảnh rỗi không có việc gì, cũng không chịu được việc Tô Tiểu Khuynh làm nũng, nên chỉ đành nhận lời: “Được rồi được rồi, chỉ cần đám bạn học của em không phản đối thì anh sẽ đi cùng mắấy đứa.”

“Bọn họ sẽ không phản đối đâu! Đi thôi!”

Tô Tiểu Khuynh vui sướиɠ kêu lên rồi lôi kéo tay Lâm Dương đi sang bên kia.

Nhìn thấy Tô Tiểu Khuynh nắm tay một người đàn ông trẻ lại đây, sắc mặt vài người ở nơi này đều có biến hóa.

*Tiểu Khuynh, vị này chính là?” Một chàng trai mặc trang phục thường ngày dáng vẻ thanh tú đẹp trai đi lên trước, mỉm cười hỏi.

“Anh áy là anh rễ của tớ – Lâm Dương.” Tô Tiểu Khuynh giới thiệu.

“Lâm Dương?”

Mấy người sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái.

Hiển nhiên, bọn họ đều đã từng nghe qua vị ở rễ của nhà họ Tô có tiếng tăm lừng lẫy này.

“Đây không phải là kẻ vô dụng đó sao?”

*Sao Tiểu Khuynh lại gọi anh ta tới chứ?”

“Tiểu Khuynh có ý gì thế hả?”

“Ôi, còn không hiểu sao? Tiểu Khuynh sợ cậu có ý đồ với cậu ấy nên cố ý gọi một tên bảo vệ tới đấy mài”

“Nhưng cũng không đến mức gọi một tên vô dụng tới chứ!”

Vài người phía sau châu đầu ghé tai.

Tuy rằng bọn họ đè thấp tiếng nói nhưng Lâm Dương vẫn nghe được rõ ràng từng câu.

Lúc này, di động của anh rung lên.

Lâm Dương nhìn lướt qua rồi nhận điện thoại.

“Tổng giám đốc Lâm, Tào Uy muốn gặp mặt ngài, ông ta đã đang trêи đường tới rồi, không biết ngài có muốn gặp ông ta không?”

“Nói cho ông ta rằng tôi không có hứng thú với ông ta.”

Lâm Dương lãnh đạm nói, liền ngắt điện thoại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện