Hứa Minh Tùng cau mày.
“Bal Lâm Dương kia là mặt hàng gì, con còn có thể không biết sao? Cậu ta căn bản không có khả năng quen nhân vật lớn như thết” Hứa Ngọc Thanh vội vàng nói.
“Lâm Dương không đơn giản như con nghĩ đâu!” Hứa Minh Tùng lạnh nhạt nói.
“Ba! Ba đúng là hồ đồ rồi! Chẳng lẽ ba không nghe lúc người kia tiến vào đã nói gì sao? Gọi bác sĩ Lâm đấy! Chuyện này chứng minh người kia tới tìm bác sĩ Lâm, người nào cũng biết Lâm Dương quen bác sĩ Lâm, bạn bè gì chứ? Người ta căn bản đâu phải tới tìm Lâm Dương mà tìm bác sĩ Lâm!” Hứa Ngọc Thanh hừ lạnh nói.
“Nói rất đúng! Lão quan tài này, còn tưởng là tìm được chỗ dựa vững chắc cơ?
Tôi nói cho ông biết, tên phế vật Lâm Dương kia y như ông hồi còn trẻ, kẻ vô tích sự! Nhà họ Hứa tôi ở trên tay ông, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong!” Bà cụ Hứa cũng thừa thế mắng chửi.
Nhưng mà vừa dút lời, ông cụ Hứa đã tát bốp một cái.
Bốp!
Bà cụ Hứa che mặt, nhìn Hứa Minh Tùng với vẻ khó mà tin.
Mọi người ở xung quanh đều trợn tròn mắt.
“Ba mươi năm rồi! Hơn ba mươi năm ông chưa từng đánh tôi… Vậy mà ông đánh tôi…”
Đôi mắt bà cụ Hứa rưng rưng, đau khổ nói.
Hứa Minh Tùng cũng mơ hồ, nhìn bàn †ay già nua của mình, ông ta hít sâu một hơi, bất chợt xoay người đi về phía sau núi.
Ông ấy không muốn để ý đến đám người nhà họ Hứa ngu dốt nữa.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn biết, rốt cuộc Bạch Thiếu Quân kia tìm cháu rể ngoại của mình là muốn làm gì…
Sự hiểu biết của Hứa Minh Tùng về Thiên Kiêu cũng không nhiều.
Nhưng vì trước
Ông cụ tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn biết chuyện yêu nghiệt tung hoành trên bảng Thiên Kiêu.
Những Thiên Kiêu đứng mười hạng đầu đó, có người nào không phải là sự tồn tại có tiếng tăm lừng lẫy và có thủ đoạn thông thiên, chẳng ai là người mà họ Hứa mình có thể chọc vào được.
Hứa Minh Tùng vẫn còn rất hiểu nhà họ Hứa mình.
Tuy sau khi gây ra một trận sóng gió lần trước, ông cụ đã thoáng cảm giác được đứa cháu rể ngoại này của mình có chút không được thích hợp cho lắm, nhưng từ đầu đến cuối, vẫn cảm thấy chắc hẳn là do mình nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay vị Bạch Thiếu Quân này tới, lại càng khiến sự hoài nghỉ của ông cụ sâu hơn.
“Ông chủ!”
Quản gia đi tới, hành lễ với Hứa Minh Tùng.
“Ừm”
Hứa Minh Tùng gật đầu, bình tĩnh đáp: “Bên trong thế nào rồi?”
“Cậu chủ Lâm Dương và cậu Bạch Thiếu Quân đã tiến vào sau núi, cũng dặn dò tôi không được để bất cứ người nào vào đó.”
“Bọn họ muốn làm gì mà phải thần bí như vậy chứ?”
Ông cụ hỏi trong sự hoang mang.
Quản gia lắc đầu: “Không biết.”
Ẩm!
Lúc này, một âm thanh đất rung núi chuyển đột nhiên phát ra từ ngọn núi phía sau.
Hai người đều chấn động, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.