“Đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Hứa Minh Tùng vội vàng vịn vào ngọn núi giả ở bên cạnh, cuống quýt hô lên: “Là động đất sao? Động đất sao?”
“Chắc không phải động đất đâu, ông chủ, ông không sao chứ?” Quản gia đứng vững, vội vàng hỏi.
“Tôi không sao, có phải âm thanh vừa rồi phát ra từ sau núi không?”
“Hình như là vậy…”
“Mau đi xem thử đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Ông cụ khẩn trương, định chạy vào trong đó.
“Ông chủ! Cậu chủ Lâm Dương đã nói từ trước, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được phép ra sau núi!” Quản gia lại đáp.
“Tại sao?” Ông cụ sững sờ, hỏi.
“Cậu nói… phía sau núi rất nguy hiểm.”
Quản gia chần chừ một lát, rồi đáp lời.
“Rất nguy hiểm?”
Hứa Minh Tùng như rơi vào trong sương mù, nhưng rồi vẫn đáp với nét mặt già nua nặng nề: “Nếu đã như vậy, lại càng phải vào đó xem. Nếu cháu rể tôi xảy ra chuyện gì ở chỗ của tôi, vậy làm sao mà được?”
Nói xong, ông cụ không chùn bước mà xông ra sau núi.
“Ông chủ! Ông chủi”
Quản gia vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng vào đến sau núi, Hứa Minh Tùng lại choáng váng.
Chỉ thấy trên ngọn núi lúc này, toàn bộ cây cối đều bị phá hủy, mặt đất bị cày ra vài đường, đất tươi trồi lên, khắp nơi đều là bộ dáng gồ ghề lồi lõm, tình cảnh rất hỗn loạn.
Mà trên mặt đất bừa bộn đó, lại có hai bóng người đang đứng.
Một người là Bạch Thiếu Quân.
Mà người còn lại chính là Lâm Dương!
Vùi Lúc này, Bạch Thiếu Quân giãm một bước, cơ thể
Sát khí cuồng bạo như thiên quân vạn vã đè ép bốn phương: Quản gia và Hứa Minh Tùng lập tức không thở nổi.
Dường như nhìn thấy một đại thống lĩnh bất khả chiến bại, đánh đâu thăng đó, đang dẫn đại quân xông về phía Lâm Dương.
Thế nhưng Lâm Dương cũng không hề sợ hãi chút nào.
Anh vẫn đứng sừng sững ở nơi đó như cũ, giống như một tòa Thái Sơn cao ngất và bất động. Đợi Bạch Thiếu Quân xông tới, anh giơ tay lên, tóm lấy trường kiếm đang nhắm tới đó.
Muốn dùng tay không đỡ đao sắc sao?
Không!
Còn lâu mới là vậy!
Chỉ nhìn thấy bàn tay giơ lên đó của anh, lại hiện ra rất nhiều ánh sáng trắng kỳ lạ, giống như những vì sao trong bầu trời đêm đang nhấp nháy trong tay anh, lộng lẫy đến say lòng người.
Răng rắc!
Kiếm sắc và tay va chạm vào nhau, bắn ra những tia lửa sáng rực.
Sau đó, rất nhiều tia sáng trắng bùng lên từ trong lòng bàn tay của Lâm Dương, rồi bắn ra bốn phía.
Keng! Kengl Keng! Keng…
Một lượng lớn tia sáng trắng xoay quanh Lâm Dương, kéo theo cả thanh trường kiếm khủng khiếp nhanh đến không thấy bóng dáng đó của Bạch Thiếu Quân.