Cả đám người của cậu Lôi đột nhiên đứng dậy.
Lâm Dương cũng ngây ngẩn cả người, nhìn theo tiếng phát ra.
Chỉ thấy Lâm Tự Ngữ đỡ Tô Tiểu Khuynh chạy vào.
Hai cô gái thất tha thát thêu, vô cùng chật vật.
Trêи má trắng nõn của Tô Tiểu Khuynh còn có một vết bàn tay, đôi mắt cô ta dưng dưng nước mắt, uất ức vô cùng, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm.
Lâm Tử Ngữ cũng không dễ chịu, tóc hơi rối, khóe miệng đã ứa máu, như là bị người đánh.
“Sao lại thế này?”
Quý Hào xù lông lên.
Anh ta vẫn luôn rất thích Lâm Tử Ngữ, sao có thể nhịn được khi thấy dáng vẻ này của Lâm Tử Ngữ.
“Ai bắt nạt các cậu?”
“Tiểu Khuynh, sao em lại thế này?”
Vài người đều đi lên phía trước.
Mà ở lúc này, chỗ hành lang truyền đến một đợt tiếng bước chân dày đặc mà dồn dập.
Sau đó là vài tên ăn mặc quần áo màu đen đi đến.
“Các người đang làm gì đấy?”
Cậu Lôi làm đầu tàu gương mẫu, đứng ở phía trước đám người quát lên.
“Hai cô nàng này đi là cùng một hội với các người?” Một người đàn ông cường tráng đầu trọc đứng đầu trừng mắt nói với cậu Lôi.
“Đi chung với chúng tôi đấy thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, nơi này là tiệm karaoke Đế Cung, cha tôi quen biết với ông chủ của nơi này đấy. Các người tốt nhất là đừng có xằng bậy ở đây, néu không chỉ một cú điện thoại của tôi cũng đủ khiến các người làm môi cho cá!” Cậu Lôi tức giận nói.
“Vậy cha cậu là ai thế?”
Người đàn ông trung niên hơi béo đi ra từ phía sau người đàn ông đầu trọc, hỏi.
“Lôi Phú Quý! Biết hãng điện tử Phú Quý không hả? Đó chính là do cha tôi mở đấy!” Cậu Lôi liếc mắt nhìn người nọ một cái, ngạo nghễ nói.
*Ò2 Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là con dế trũi Lôi Phú Quý? Nhưng tôi không nhớ rõ tôi quen biết với cha cậu đấy.” Người đàn ông trung niên kia lãnh đạm nói.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của cậu Lôi thay đổi trong nháy mắt: “Ông… ông là giám đốc Trình?”
“Gì cơ? Ông ta chính là giám đốc trình của tiệm karaoke Đề Cung?”
“Chuyện gì thế này?”
Mọi người lập tức ngơ ngác.
“Giám đốc trình, việc này… Rốt cuộc hai người bạn học này của tôi làm sao vậy? Vì sao lại kinh động đến cả ngài?” Cậu Lôi run rẩy một lát, vội cười nịnh nọt nói.
Thực ra anh ta không biết karaoke Đế Cung có năng lượng thế nào, nhưng anh ta hiểu rất rõ bản thân mình không trêu chọc được. Giám đốc Trình nói đúng, nhà họ Lôi của anh ta chỉ có nhiều tiền, nếu thật sự bàn về quan hệ, nào có thể so với Đế Cung? Người khác không cho cha anh ta mặt mũi thì anh ta cũng không dám nổi giận.
“Hai người này là bạn học của các cậu à?” Giám đốc Trình liếc mắt nhìn Tô Tiểu Khuynh và Lâm Tử Ngữ.
“Đúng vậy…”
“Bạn học của các người làm người khác bị thương! Như thế này đi, các cậu đừng xía vào, nên làm gì thì làm, hai cô ả cứ giao cho chúng tôi, Đế Cung chúng tôi sẽ xử phạt thích đáng đối với bọn họ.” Giám đốc thản nhiên nói.
“Việc này… Giám đốc Trình ạ, bọn họ chỉ là hai cô gái mà thôi, sao lại đả thương người được chứ? Ở đây… liệu có thể có hiểu lầm gì đó không ạ?” Cậu Lôi căng da đầu, cười nịnh nọt hỏi.
Nhưng mà lời này vừa dứt, giám đóc Trình tát thẳng ngay một cái.
Bồp!
Tiếng vang giòn giã vang lên.
Cậu Lôi bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, mắt đầy Sao xẹt qua.
*A2”
Những người còn lại sợ tới mức da đầu tê dại.
“Thằng chó này! Một đám ranh con cũng dám nói như vậy với tao? Chúng mày là cái thá gì? Ông đây nễ chúng mày còn nhỏ tuổi nên mới nhã nhặn với chúng mày. Chọc ông đây phát bực thì ông đây ném hết tất cả chúng mày lên đường cái! Cút ngay hết đi, dẫn người đi!” Giám đốc Trình quát lên, lười để ý tới đám người cậu Lôi nữa, bàn tay vung lên, muốn rời khỏi phòng bao.
Đám người đàn ông đầu trọc lập tức ra tay.
Một đám người run bằn bật, nào dám ngăn cản.
“Chờ một chút!”
Cuối cùng, Lâm Dương ngồi ở trêи sô pha bên kia cũng lên tiếng.
“Anh rẻ!”
Tô Tiểu Khuynh bổ nhào vào trong lòng Lâm Dương, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy anh đang run bần bật.
Lâm Dương liếc mắt nhìn thấy vét bàn tay trêи má Tô Tiểu Khuynh, hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”
“Có ạ…” Tô Tiểu Khuynh mím chặt môi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Yên tâm, có anh rễ ở đây rồi.”
Lâm Dương cười cười nói.
“Thằng nhóc thối tha, mày còn dám xen vào việc người khác? Không tin tao quăng mày ra ngoài chứ gì?”
Người đàn ông đầu trọc kia gào thét, liền muốn đến đây cướp người.
Nhưng giây tiếp theo…
Vèol Lâm Dương đột nhiên nhắc chân đá tới.
Người đàn ông bị bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị đá bay, người ngã thật mạnh trêи mặt đất, ôm bụng mãi không dậy nỗi.
“Hả?”
Giám đốc trình vừa muốn ra cửa cau chân mày lại, quét mắt nhìn Lâm Dương.
“Cậu là ai?”
“Cô em vợ của tôi là do ai đánh?” Lâm Dương lãnh đạm hỏi.
“Cậu chủ nhỏ đánh đấy, thế nào? Cậu không phục sao?”
Giám đốc Trình cười khẽ hỏi.
“Vậy bảo cậu chủ