“Anh rể, điện thoại của ai thế?” Tô Tiểu Khuynh khó hiểu hỏi.
“Không có gì, một ít chuyện trong công việc thôi ấy mà.”
Lâm Dương cười nói.
“Công việc? Anh rể Lâm, tôi nghe nói không phải anh quét rác ở phòng khám sao? Đã trễ thế này, chẳng lẽ là có người muốn tìm anh đến quét rác sao?” Lúc này, một cậu thanh niên nhuộm tóc xanh lam cười nói.
*A Mao, cậu nói cái gì đấy?” Tô Tiểu Khuynh lập tức bất mãn.
“Không phải tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi sao.” A Mao nhún nhún vai.
“A Mao, cậu đừng có mà nói bậy, tôi nghe nói lúc trước chính là anh rễ Lâm đã sắp xếp Lamborghini đưa Tiểu Khuynh đi học đấy!” Cô bé tên Lâm Tử Ngữ nhíu mày nói.
Cô ta vẫn luôn nhìn chăm chú vào Lâm Dương.
Tuy rằng Lâm Dương đã dịch dung, giá trị nhan sắc giảm đi không ít nhưng giá trị nhan sắc cũng thuộc hàng minh tỉnh tuyến một, đám trai mới vừa trưởng thành này không thể so sánh được.
“Tử Ngữ, vậy mà cậu cũng tin à? Cậu chính mắt thấy Tiểu Khuynh ngồi Lamborghini đi học sao?” Người tên Hầu Tử ở bên cạnh khẽ cười nói.
“Đúng thật là chưa từng thấy chuyện này.” Lâm Tử Ngữ gãi gãi đầu.
Tuy rằng Lâm Dương có sắp xếp nhưng Tô Tiểu Khuynh đã từ chối.
Cô ta không muốn khiến người ta chú ý đến.
“Các cậu làm gì đấy? Anh rễ tớ còn lâu mới vô dụng như các cậu nghĩ nhé! Chỉ là do các cậu không hiểu biết về anh ấy thôi!” Tô Tiểu Khuynh hơi bực, trừng mắt nói với mắy người đó.
Thấy Tô Tiểu Khuynh tức giận, mọi người lập tức không nói chuyện nữa.
“Tiểu Khuynh tốt ơi, đừng nóng giận, chúng ta mau đi thôi, cậu Lôi đã sắp xếp phòng bao xong rồi. Đó chính là phòng bao hạng đế vương đấy, là cậu Lôi hẹn trước một tuần, người bình thường không có được đâu. Hôm nay phải để cho các người mở rộng tầm mắt.” Chàng trai tên Khương Vượng cười thần bí rồi dẫn mọi người đi vào gian phòng bao karaoke hạng đề vương trước mặt này.
Lâm Dương ngắng đầu nhìn thoáng qua, khẽ cau mày.
Anh biết phòng karaoke này, nghe nói ông chủ là người bên ngoài, không chịu sự ràng buộc của dải đất màu xám ở Giang Thành. Người của con phố này gặp được Cung Hỉ Vân đều phải gọi một tiếng chị Vân, duy chỉ có ông chủ chỗ karaoke này sẽ không nề mặt Cung Hỉ Vân.
Lâm Dương đã từng hỏi Cung Hỉ Vân vì sao không bắt cái chỗ karaoke này. Nhưng Cung Hỉ Vân nói sau lưng đối phương có năng lượng, đuổi đi thì chỉ sợ sẽ tạo ra kẻ địch.
Hơn nữa át chủ bài của chỗ karaoke này là sự xa xỉ xa hoa, mặt mũi của khách khứa không giàu cũng sang, không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của những quán karaoke loại trung hoặc kém của Cung Hỉ Vân, nên cũng không để ý tới.
Nếu hôm nay đã tới thì cũng có thể nhìn xem chỗ karaoke này có gì khác biệt.
Lâm Dương suy nghĩ rồi liền đi vào theo.
Tiến vào cửa lớn, thứ chiếu vào trong mắt của mọi người đó là một pho tượng voi vàng rất lớn.
Nghe nói này bức tượng chế tạo từ vàng ròng, mỗi ngày.
đều có người trông chừng.
Mặt đất là pha lê trong suốt, phía dưới pha lê cũng phủ kín gạch vàng, thật là xa hoa quý phái.
Mấy người tiến vào giống như nhà quê lên phố, một đám nhìn đông ngó tây, miệng đều há thật lớn.
“Chi phí thấp nhất ở chỗ này là tám ngàn, nếu lần này không phải cậu Lôi mời khách thì sợ rằng cả đời này chúng ta cũng chẳng có cơ hội tới nơi này đâu!” Quý Hào híp mắt nói, nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Lâm Dương, muốn xem thử anh có phản ứng gì.
Nhưng mà Lâm Dương lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Này nhưng làm Quý Hào khá thất vọng.
“Tám ngàn?”
Cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Khuynh lại há ra, vẻ khϊế͙p͙ sợ cực kỳ rõ ràng trêи mặt.
Hiện tại nhà họ Tô sa cơ lỡ vận rồi, tiền tiêu vặt của cô ta cũng gần như bị cắt, mỗi ngày chỉ hai mươi đồng tiền tiêu vặt, muốn mua món trang sức nhỏ cũng phải suy nghĩ, chưa bao giờ từng nghĩ tới kẻ có tiền sữ hoang phí như vậy.
Người phục vụ lễ phép dẫn mấy người vào phòng bao hạng đề vương.
Phòng bao ở tầng cao nhất, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của Giang Thành, vả lại phòng bao cực lớn, tất cả vật dụng bên trong đều được chế tạo từ bạc, màn chiếu microphone đều được nhập khẩu từ nước M, âm sắc thuộc hạng nhất, người làm nhạc chuyên nghiệp cũng không dùng đến thiết bị như vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là điều kiện cứng nhắc, đồ ăn thức uống trong phòng bao cần gì có đó, nghiễm nhiên giống một loại party nhỏ.
Tiến vào phòng bao, một người thanh niên chải tóc vuốt ngược toàn thân đều là quần áo hàng hiệu đứng lên khỏi sô pha, mỉm cười nói: “Tiểu Khuynh, Quý Hào, các người tới n “Anh Lôi!”
“Chào anh Lôi ạ!”
Mấy người vội chào hỏi.
*Xin chào cậu Lôi.” Tô Tiểu Khuynh nói với vẻ sợ lạ, hiển nhiên cô ta chưa gặp cậu Lôi này nhiều.
*Ôi, Tiểu Khuynh, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, em không cần xa lạ như vậy. Anh coi em như là em gái, em cứ gọi anh là anh Lôi ng bọn họ là được.” Cậu Lôi cười nói.
“Anh… anh Lôi”
Tô Tiểu Khuynh cố nặn ra vẻ tươi cười.
“Bây giờ mới đúng này.” Cậu Lôi cười nói, cuối cùng mới chú ý tới Lâm Dương phía sau.
“Người anh em này là?”
“An rẻ của Tiểu Khuynh – Lâm Dương, chính là người ở rễ ở nhà họ Tô.”