Chương 2281:
Chỉ thấy người nọ cởi mũ ra, lộ ra gương mặt tuấn tú như thiên thần.
“Bác sĩ Lâm?”
Bốn phía kinh hãi kêu lên.
“Sao lại có thêm một bác sĩ Lâm nữa?”
“Ngu ngốc! Người lúc trước là giả! Người này mới là bác sĩ Lâm hàng thật giá thật!”
“Chuyện này là thật sao? Ông chắc chắn chứ?”
“Chuyện này không thể nói chính xác được, nói không chừng người này cũng là giả đấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Vẻ mặt người của Phái Cổ và Linh Kiếm Môn khác nhau.
Công Tôn Đại Hoàng nhíu mày.
Độc Hoàng Tiếu Minh Hàn thì im lặng đánh giá Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm?”
Tịch Tử Nghĩa cảm thấy hơi khẩn trương, cũng đang đánh giá người tới.
Tâm tư của anh ta giống như những người khác, đang hoài nghi người này là thật hay giả.
“Nói đi nói lại, tôi không nhớ rõ tôi từng có một đồ đệ như anh! Anh là Tịch Tử Nghĩa đúng không? Anh bái tôi làm thầy lúc nào?”
Lâm Dương quay đầu, nhìn Tịch Tử Nghĩa hỏi.
“Chuyện này… Chuyện này… Tôi… Trước đây tôi từng học ở học viện Phái Nam Y… bác sĩ Lâm… Nói một cách nghiêm khắc, chuyện này… Đây coi như là đúng đi.” Tịch Tử Nghĩa cẩn thận nói.
Người xung quanh nghe thấy thế, lập tức hiểu ra.
“Thì ra Tịch Tử Nghĩa này là giả mạo: “Ồ, cậu ta ngay cả bác sĩ Lâm đều tìm người giả mạo, chính mình giả mạo thành đồ đệ của bác sĩ Lâm có là gì?”
Giọng nói châm chọc khiêu khích truyền tới.
Tịch Tử Nghĩa vô cùng sợ hãi.
Hiện giờ anh ta không chỉ đắc tội Phái Cổ, e rằng ngay cả bác sĩ Lâm cũng đắc tội rồi.
Nếu là như vậy, một Linh Kiếm Môn
Nhưng mà… Người trước mặt thật sự là bác sĩ Lâm sao?
Vậy mà bác sĩ Lâm dám chạy tới đây?
Anh muốn chết sao?
Tịch Tử Nghĩa có chút mơ hồ.
“Anh từng học ở học viện Phái Nam Y?”
Lâm Dương hơi bất ngờ, nhìn Tịch Tử Nghĩa hỏi.
“Đúng vậy… Khi đó ông Hà Vĩ Hùng tiếp đãi tôi, nhưng mà tôi không lấy thân phận người của Linh Kiếm Môn tới học viện Phái Nam Y..” Tịch Tử Nghĩa vội nói.
Lâm Dương lập tức hiểu rõ rồi.
Thực ra mỗi ngày đều có không ít người của tông môn thế tộc tới học viện Phái Nam Y tìm hiểu nội tình của Dương Hoa thậm chí là bác sĩ Lâm.
1009 II 8/14 Học viện Phái Nam Y là nơi công cộng, ít bố trí phòng vệ, cho dù là kẻ nào đều có thể ra vào.
Tịch Tử Nghĩa đến đó, phần lớn là như vậy.
Nhưng dựa vào chuyện này đã muốn nhận Lâm Dương làm sư phụ, không khỏi nghĩ quá nhiều.
“Một khi đã như vậy, vì sao anh bảo người giả trang thành tôi?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Tịch Tử Nghĩa há miệng thở dốc, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể vội vàng quỳ trên đất, run rẩy nói: “Thầy… Thầy Lâm, xin thứ tội, xin… Xin thứ tội.”