Chương 2282:
“Con người tôi hận nhất người khác giả mạo tôi, như vậy không chỉ hủy hoại thanh danh của tôi đơn giản như thết Trừ chuyện đó ra, tôi cũng vô cùng chán ghét người khác mượn tên tuổi của tôi để lừa gạt, Tịch Tử Nghĩa, anh đúng là đều phạm phải hai chuyện mà tôi ghét nhất!” Lâm Dương lắc đầu.
“Tôi…”
“Khốn nạn! Anh Nghĩa, anh đừng bị anh †a lừa! Anh ta có phải là bác sĩ Lâm hay không còn chưa biết được! Anh quỳ với anh †a làm gì? Nếu như anh ta cũng là giả mạo, chẳng phải sẽ khiến Linh Kiếm Môn mất mặt sao?” Người của Linh Kiếm Môn không phục, đứng ra lớn tiếng hét.
“Triệu Khôi Nguyên! Cậu câm miệng!”
Tịch Tử Nghĩa quát khẽ.
“Anh Nghĩa! Tôi không phục! Anh ta chắc chắn cũng là giả! Xem tôi vạch trần anh ta đây!”
Người đàn ông tên Triệu Khôi Nguyên la – 10/14 lên, trực tiếp tiến lên vươn một tay chụp lấy Lâm Dương.
Nhưng tay anh ta mới vươn tới, bỗng nhiên cơ thể như bị thứ gì đó va chạm, bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất hôn mê tại chỗ.
Toàn thân mọi người cứng lại, trợn to mắt nhìn.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Trong đầu mọi người đều là ý nghĩ này.
Bao gồm Tịch Tử Nghĩa…
Chỉ với chiêu thức ấy… Ai còn dám nghỉ ngờ thân phận người trước mặt?
“Hửm?”
Khóe mắt Công Tôn Đại Hoàng giật giật, lạnh nhạt nói: “Xem ra vị này là chính chủ.”
“Không sai rồi! Tôi còn tưởng bác sĩ Lâm sẽ làm rùa đen rút đầu, không dám tới đây, không ngờ vậy mà anh tới đây rồi, ha ha, thú vị! Rất thú vị! Ha ha ha…”
Trên mặt Tiếu Minh Hàn lộ vẻ hưng phấn.
“Tịch Tử Nghĩa, sổ sách với Linh Kiếm Môn các
Lâm Dương không muốn nói nhiều lời với Linh Kiếm Môn, nghiêng đầu nhìn về phía đám người của Phái Cổ, còn có Độc Hoàng Tiếu Minh Hàn, vẻ mặt chậm rãi trở nên lạnh lễo.
“Bác sĩ Lâm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đúng không? Đừng có bộ dạng như vậy chứi”
Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên mở miệng.
“Ông là người phát ngôn của Phái Cổ à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi nói chuyện với ông đi.”
“Chuyện gì?” Công Tôn Đại Hoàng hỏi.
“Trong đầm Ám Long này, căn bản không có sách y cổ gì cả! Mọi chuyện đều là tôi lừa các người.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Những lời này vang lên, mọi người bàn tán xôn xao.
“Lừa sao? Bác sĩ Lâm, nói như vậy, cậu đang đùa giỡn chúng tôi à?” Công Tôn Đại Hoàng lạnh nhạt hỏi.
“Cũng không tính là như thế!” Lâm Dương lắc đầu.
“Có ý gì?”
“Sách y cổ các người muốn có tồn tại, nhưng không ở giữa đầm Ám Long, mà ở…
Trên tay tôi!”
Lâm Dương lấy một bộ sách đã chuẩn bị từ trước trong ngực ra, để trước mặt mọi người.
“Mấy cuốn sách này ghi lại kinh nghiệm suốt đời của bản thân tôi, ai có thể đạt được, thì có thể học y thuật của bản thân tôi “Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.