Lúc này, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm ở’ bên cạnh dáng vẻ rất nghiêm khắc hét lên một tiếng.
Mọi người lúc này mới im miệng.
“Ông cụ, bỏ đi!”
Lâm Dương cũng nói một tiếng, trêи mặt hầu như không có biểu cảm gì.
Có khách ở đây, ông cụ cũng không thể bùng nổ nên chỉ có thể ngồi lại.
“Tiểu Lâm, đều là do tôi quản giáo không nghiêm. Những đứa ranh con này càng ngày càng không biết tốt xấu rồi, đừng để trong lòng.” Hoắc Thượng Vũ nói.
“Tôi biết. Bọn họ vẫn còn trẻ tuổi, tầm mắt hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, không trách bọn họ, đợi bọn họ lớn lên sẽ hiểu được thôi.” Lâm Dương cười nói.
“Tên nhóc, nói ai ếch ngồi đáy giếng vậy?”
Hoắc Ngạo trở nên bất mãn, vỗ bàn đứng lên trừng mắt mắng Lâm Dương.
“Tôi nói.” Lâm Dương trực tiếp nói.
“Tên khốn! Xem ông đây đánh chết anh!”
Hoắc Ngạo tức giận, muốn rời khỏi chỗ ngồi, lao về phía Lâm Dương.
“Ngồi xuống cho tôi!”
Hoắc Thượng Vũ tức giận gào thét.
Hoắc Ngạo toàn thân run rẫy.
“Phản rồi? Muốn tạo phản rồi? Ăn cơm cho tôi!” Hoắc Thượng Vũ tức giận hét lên.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông cụ, như thể muốn ăn thịt người, Hoắc Ngạo rốt cục vẫn phải nhẫn nhịn.
Anh ta nghiến răng, âm thầm hừ lạnh một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình.
“Nếu như kẻ nào dám hỗn xược, thì cút ra khỏi Thượng Võ Quán cho tôi!” Hoäc Thượng Vũ hét lên nói.
Mọi người cúi đầu không nói gì.
Sắc mặt của Hoắc Thượng Vũ lúc này mới dịu đi đôi chút, ông ta quay sang Lâm Dương nói: “Tiểu Lâm, ăn tối xong nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai cùng chúng tôi đi đến Sùng Tông Giáo đi.”
“Được!” Lâm Dương gật đầu.
“Nếu cậu có bắt kỳ khó khăn gì cứ việc nói, Kiền Quốc!”
“Bố, sao vậy?” Người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón đáp lại một tiếng.
“Ngày mai đưa đám ranh con này đên Sùng Tông giáo chúc mừng đi.” Hoắc Thượng Vũ nói.
“Ông không đi sao?” Mọi người đều ngạc nhiên.
“Ngày mai tôi muốn đi một chuyến đến hiệp hội võ thuật, càng huống hồ loại hình thức này ông già này cũng không muốn tham gia, các người đi là được rồi.”
“Cái này…vậy được!”
Mọi người đều gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Dương một mình trở về phòng, chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, khi vặn vòi, lại không nhìn thấy nước chảy ra.
“Mắt nước rồi sao?”
Lâm Dương cau mày, mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài.
“Anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người hầu đi ngang qua hành lang nhìn thấy Lâm Dương bối rối hỏi.
“Tôi muốn đi tắm, nhưng không có nước, có phải mất nước rồi không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Không có nước