Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 264


trước sau

Lâm Dương cau mày, mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng.

“Sao lại ở đây?” Lâm Dương hỏi.

“Đoán đi!” Tịch Lưu Hương mỉm cười nói.

Lâm Dương không nói gì.

Nhưng vào lúc này, Tịch Lưu Hương lại lên tiếng.

“Tôi sẽ để bản thân anh lựa chọn!”

“Lựa chọn cái gì?”

“Lập tức quỳ trêи mặt đất, sủa ba tiếng cho tôi, sau đó tự tát mình một trăm cái tát.” Không đợi Tịch Lưu Hương lên tiếng, một đám nam nữ bước vào cửa, một trong số bọn họ là Hoắc Ngạo trước đó.

Bọn họ chặn cửa lại, Lâm Dương lúc này muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.

“Nêu như tôi không làm như vậy thì sao?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

“Vậy thì tôi chỉ có thể hét lên cưỡng hϊế͙p͙ thôi!” Tịch Lưu Hương cười híp mắt nói, ngay tức khắc kéo thắt lưng của mình ra.

“Bây giờ anh chỉ đang mặc một chiếc qυầи ɭót, còn Tịch Lưu Hương thì đang mặc đồ ngủ. Đây là cảnh tượng gì? E rằng trừ kẻ mù ra ai cũng có thể biết được, bây giờ anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội! Tên nhóc, còn không ngoan ngoãn làm như lời tôi nói, e rằng kết cục của anh sẽ chết rất thảm.” Hoắc Ngạo cười lớn nói.

“Các người muốn hãm hại tôi sao?” Lâm Dương nhíu mày.

“Đúng vậy, chính là hãm hại, có chuyện gì sao?”

“Đây chính là kết cục của việc chống đối lại anh Ngạo của chúng tôi!”

“Không phải rất tuyệt sao? Kêu đi! Giả bộ đi!”

“Hahaha, bây giờ biết được sự lợi hại của chúng tôi rồi đúng không?”



Một vài tay sai ở phía sau cười phá lên, sau đó có người không chút khách khí mắng chửi Lâm Dương.

Lâm Dương hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Còn không mau quỳ xuống? Ông đây không có quá nhiều kiên nhẫn!” Hoắc Ngạo quát lớn.

Nhưng… Lâm Dương vẫn thờ ơ.

Chỉ nhìn thấy anh lắc đầu, thờ ơ nói: “Xin lỗi, tôi từ chối!”

“Được lắm, tên nhóc, đây là anh tự tìm cái chết!” Hoắc Ngạo trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.

Tịch Lưu Hương cũng không do dự nữa, và trực tiếp hét lên.

“Cưỡng hϊế͙p͙! Phi lễ! Cứu mạng … A…. anh định làm cái gì vậy? Cứu mạng…”

Giọng nói của cô ta cực kỳ sắc bén, như thể muốn xé rách bầu trời đêm.

Và khi giọng nói này rơi xuống, một nửa của Thượng Võ Quán đều sôi sùng sục.

Vô số tiếng bước chân đã truyền đến đây …

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Giọng nói vừa rồi là giọng của Lưu Hương sao? Lưu Hương làm sao vậy?”

“Ai dám làm chuyện ra loại chuyện cầm thú như vậy

trong Thượng Võ Quán của chúng ta?”

Tiếng hét giận dữ cùng với tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Còn Hoắc Ngạo ở trong phòng cũng không khách sáo, hét lớn một tiếng: “Lâm Dương! Cái tên cầm thú này, tôi sẽ đánh chết anh!”



Nói xong, một đám người trực tiếp lao về phía Lâm Dương.

Lâm Dương lập tức lui về phía sau, đồng thời trở tay một đấm nhanh nhát đánh về phía Hoắc Ngạo.

“Tìm cái chết!”

Hoắc Ngạo liên tục giễu cợt, không quan tâm đến tay chân gầy yếu của Lâm Dương, cũng trở tay thành một nắm đấm, muốn đối đầu với Lâm Dương.

Bùm!

Nắm đắm giao nhau, tạo ra một tiếng động khó chịu vang lên.

Nhưng điều khiến Hoắc Ngạo kinh ngạc nhát chính là uy lực từ nắm đấm của Lâm Dương truyền đến không hề yếu ớt chút nào, ngược lại còn gây chấn động làm cho cơ thể của anh ta khẽ run lên, sức mạnh cuồn cuộn khiến anh ta phải lùi lại phía sau hai bước.

Nhìn lại Lâm Dương, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi cú đắm này.

“Hả?”

Mọi người đều sững sờ.

“Anh Ngạo, có chuyện gì vậy? Nương tay cái gì!” Tịch Lưu Hương ở trêи giường không vui.

“Cái này …” Hoắc Ngạo không biết trả lời như thế nào.

Nương tay sao?

Anh ta nương tay cái rấm!

Nhưng mà…cú đắm của người này làm sao có thể có sức lực lớn đến như vậy?

Anh ta không phải là bác sĩ Trung y sao? Không phải chuyên môn chơi kim thêu hoa sao?

Hoắc Ngạo trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng lúc này không cho phép anh ta suy nghĩ nhiều thêm nữa!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện