Trần Mậu nhìn Lâm Dương, hỏi một cách hoang mang.
“Có phải là bác sĩ mới của Tam Chỉ Đường không?”
“Nhìn qua cũng không giống lắm!”
“Hơn nữa cũng quá trẻ tuổi rồi! Một bác sĩ trẻ tuổi như thế này thì có ồn không?”
Mọi người đều bàn tán và chỉ trỏ.
Lạc Thiên ngậm miệng, cũng không biết nên giới thiệu Lâm Dương với mọi người như thế nào.
“Là các người hại chết bố của tôi, các người sẽ không được chết tử tế!”
Người nhà của bệnh nhân kia vô cùng kϊƈɦ động, muốn lao lên để đánh người.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó có mấy vị cảnh sát đang đi tuần tiến đến.
“Ai là người phụ trách chỗ này vậy?”
Một vị cảnh sát cao đến mét tám đi vào, lớn tiếng hỏi.
“TÔI 2 Lạc Thiên lắp bắp nói.
“Chúng tôi nhận được tin báo, nói răng ở chỗ các cô có kẻ khả nghỉ bán thuốc giả, cũng khiến cho người bệnh chết, mời các cô phối hợp điều tra với chúng tôi, đi theo chúng tôi một chuyến.”
Vị cảnh sát kia nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Lạc Thiên tái nhợt, đôi mắt như người mất hồn, chậm chạp gật đầu.
Một người đẹp như vậy mà để lộ ra gương mặt tuyệt vọng, không hiểu sao cũng khiến cho rất nhiều người đau lòng.
Tuy rằng thuốc giả là do một tay Nghiêm Lãng tạo nên, nhưng Lạc Thiên cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Xem ra phòng khám Tam Chỉ Đường có hơn nửa là không mở được nữa.
Mọi người đều thở dài.
Nhưng ngay khi mấy người chuẩn bị rời khỏi phòng khám, thì những người nhà này lại trực tiếp chặn lại ở cửa.
“Không được đi!”
“Những tên lang băm này phải cho chúng tôi một lời giải thích, bọn họ không thể cứ đi như vậy được!”
“Trả mạng lại cho bố mẹ tôi!”
“Chúng tôi muốn công lý!”
Mọi người đều vô cùng kϊƈɦ động.
“Xin mọi người phối hợp với công việc của chúng tôi, xin hãy đưa bệnh nhân đến các bệnh viện để điều trị, còn về vụ án này, chúng ta sẽ cho mọi người một lời giải thích, cũng mời mọi người chuẩn bị chờ đợi chúng tôi thông báo.”
Vị cảnh sát kia kiên nhẫn nói.
Nhưng một đám người cũng không nghe, vẫn không chịu đi như cũ.
Lúc này, một vị cảnh sát to khỏe rống lớn lên một tiếng.
“Tất cả những người cản trở công vụ đều bị giam giữ!”
Một tiếng gầm như thế, xem như là khiến cho đám người rung động.
Đám người chậm rãi tránh ra một con đường.
Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đều bị mang lên xe tuần tra.
Dường như mọi chuyện đã được sắp đặt như vậy rồi.
“Đồng chí cảnh sát, xin chờ một lát.”
Đột nhiên, Lâm Dương ở phía sau hô lớn lên một câu.
“Có chuyện có gì vậy?”
“Tối nay chúng tôi đến có được không?”
“Tối nay qua sao? Anh còn muốn chọn giờ hoàng đạo à?”
“Không phải, bây giờ tình huống của những người bệnh này rất nguy hiểm, chúng tôi cần tiền hành chữa bệnh cho bọn họ, tôi cần bác sĩ Lạc phối hợp với tôi, chờ chúng tôi chữa bệnh cho những người bệnh này rồi lại đến cục cảnh sát phối hợp điều tra với các anh, có được không?”
Lâm Dương nói.
Những người cảnh sát đi tuần nhìn nhau.
Trần Mậu không nhịn được mà lên tiếng: “Ngay cả tôi cũng không trị khỏi được, ngoại trừ bác sĩ Lạc, những người khác cũng không thể nào chữa khỏi bệnh cho những người bệnh này được! Anh cũng đừng có kéo dài thời gian.”
“Là do kiến thức của anh quá hạn hẹp.”
Lâm Dương nhìn anh ta một cái rồi nói.
“Anh nói cái gì cơ?”
Trần Mậu giận dữ nói.
Vài vị cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, bàn bạc một chút, cuối cùng cũng hạ quyết định.
“Mạng người là quan trọng nhát, anh cần bao nhiêu thời gian.”
Một vị cảnh sát mặt chữ điền nói.
“Một giờ là đủ rồi.”
“Được rồi, vậy chúng tôi cho cậu một giờ.”
“Vậy làm phiền đồng chí tuần tra để cho những người nhà này đi ra ngoài trước, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị cho bọn họ.”
“Được.”
Mấy người kia gật đầu, bắt đầu khuyên mọi người ra bên ngoài cửa phòng khám.
Trần Mậu mang vẻ mặt tức giận lui ra bên ngoài, dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Nghe nói rằng thành phố Trường Giang có rất nhiều vị thần y, thần y lớn tên là Lạc Bắc Minh, thần y nhỏ chính là Trần Mậu gã, mà người kia là ai? Thế mà dám nói gã là kiến thức hạn hẹp? Buồn cười?
“Được, tôi thật sự muốn nhìn xem cậu có thủ đoạn gì!”
Trần Mậu thở phì phò nói.
Lâm Dương cũng không muốn vô nghĩa với gã ta, trực tiếp cởi cúc áo của bệnh nhân tưởng như đã chết ấy, hai tay ấn vào nhực của người nọ một cách có quy luật.
Một tiếng đồng hồ mà muốn cứu sống năm người bệnh này sao? Qủa đúng là người si nói mộng.
Đừng nói là Trần Mậu không tin, chính Lạc Thiên cũng không tin.
Ngay cả những người nhà bệnh nhân và người qua đường cũng không tin, phải biết rằng những người này đều từ bệnh viện thành phố về, phần lớn đều là những người sống thực vật, người đã sống thực vật rồi còn cứu gì nữa?
“Chuẩn bị kim tiêm, sắc thuốc, nhanh.”
Lâm Dương quát khẽ.
Dường như bây giờ Lạc Thiên mới lấy lại tinh thần.
“Lâm Dương, người này….”
“Nhanh đi làm đi!”
Lâm Dương lại rống lên một tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Lạc Thiên hoảng sợ, nhìn thấy trong mắt Lâm Dương hiện lên vẻ chuyên tâm mà trước đây chưa bao giờ có, cũng không dám phản bác lại, ngay lập tức chạy đi làm.
Một lát sau, một bộ ngân châm sáng chói nằm ở bên cạnh Lâm Dương.
Một mình Lạc Thiên chạy đến quây thuốc bốc thuốc.
Nhưng mới lấy được một nửa, dường như cô nghĩ đến cái gì, khóc không ra nước mắt nhìn Lâm Dương: “Rất nhiều dược liệu quý báu đã bị Nghiêm Lãng đánh tráo rồi, tôi không biết cái nào là thật cái nào là giả?”
Ngay cả những dược liệu cô cũng không biệt được thật giả, cô đã bắt đầu hoài nghi về y thuật của chính mình.
“Cứ lấy đi rồi đặt lên trêи quầy, xếp thành một hàng cho tôi.”
Lâm Dương vừa châm cứu vừa nói.
Lạc Thiên không hiểu lý do vì sao, nhưng bây giờ đang giành giật từng giây từng phút, sao có thể do dự được.
Sao khi lấy đủ dược liệu rồi, Lạc Thiên sắp xếp chúng thành một hàng.
Lâm Dương ở bên kia chỉ đến liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại đặt ánh mắt của mình vào cây châm ở trước mặt, mở miệng không nhanh không chậm nhắc nhở: “Một, ba, bốn, chín là thuốc giả.”
Lạc Thiên giống như là bị sét đánh.
Chỉ liếc mắt một cái thôi mà có thể phân biệt được thật giả sao?
“Vậy giờ phải làm sao đây?”
Giọng điệu của cô có chút run rẫy nói.
“Hãy dùng cam thảo rang, cây chỉ, sài hồ, cây thược dược để thay thế.”
“Được…”
Lạc Thiên gật đầu, vội vày chạy đi làm việc.
Nghiêm Lãng đứng ở bên cạnh lạnh run người, những người ở ngoài cửa cũng không dám hé răng.
Giờ phút này Lâm Dương đã đâm mười hai ngân châm xuống ngực của ông cụ ấy, ánh sáng màu bạc giống như ánh sao, vô cùng xinh đẹp.
“Mười hai lần châm kim?”
Trần Mậu nhìn ngân châm rồi hơi sửng sốt một chút, cười lạnh ra tiếng: “Trước kia khi tôi xem bệnh cho ông cụ này, cũng đã dùng mười hai lần châm kim! Nhưng vô dụng thôi, cậu không phải là đang lãng phí sức lực.”
Lâm Dương giống như là không nghe thấy những gì mà Trần Mậu nói, tiếp tục thi châm.
Chỉ nhìn thấy hai tay anh như mây, mười ngón tay như rắn, lấy từng chiếc kim bạc từ trong túi châm ra.
Cây ngân châm tinh tê giỗng như sợi tóc chuyển động dưới đầu ngón tay anh, giống như là một con cá đang bơi, sau đó lại vững vàng dừng ở trước người ông cụ.
Những động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, vô cùng kỳ diệu.
Mọi người đều xem đến ngây người.
Mà ngay sau khi cây châm này hạ