Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Tôi sẽ đốt luôn chiếc Cayence ngay tại chỗ này


trước sau

Lâm Dương bị đỡ lên một chiếc ghế ở bên cạnh để nghỉ ngơi.

Một vị người nhà của bệnh nhân rót một chén trà, nhưng mà giờ phút này ngay cả sức lực để cầm lấy chén trà anh cũng không có.

Loảng xoảng loảng xoảng.

Chén trà tuột khỏi bàn tay anh, rơi xuống trêи mặt đất, chia năm xẻ bảy.

“Để đấy cho tôi.”

Lạc Thiên vội vàng rót thêm một chén trà nữa, cần thận đút cho Lâm Dương uống.

Sau khi uống trà xong, Lâm Dương lại ngồi phịch ở trêи ghế thở hỗn hển.

Thật ra sức khỏe của anh cũng không kém như thế này.

Nhưng mà tối hôm qua luyện công quá muộn, tiêu hao quá nhiều, hơn nữa bệnh trạng của năm người bệnh nhân này cũng có chút khó giải quyết, làm cạn kiệt chút sức lực ít ỏi còn lại trong cơ thể anh, cho nên mới đưa đến kết quả như vậy.

“Thầy y, ngài không có việc gì chứ?”

Một ông cụ cần thận hỏi.

“Tôi không sao….”

Lâm Dương cười cười nói: “Các người nhanh chóng đưa người bệnh về để điều dưỡng đi, qua vài ngày nữa là bọn họ có thể xuống giường.”

“Thật sao?”

“Cảm ơn thần y, cảm ơn!”

“Ngài đúng là Hoa Đà chuyển thế!”

Nhóm người nhà của bệnh nhân kϊƈɦ động nói, cũng có người quỳ xuống ngay tại chỗ, nhưng đều bị Lâm Dương ngăn lại.

Bầu không khí trong phòng khám cực kỳ ấm áp.

Vài người cảnh sát tuần tra liếc nhìn nhau một cái, có chút xấu hỗ.

Lâm Dương nhìn ra sự lo lắng của bọn họ, mở miệng nói: “Được rồi các vị, nếu không có việc gì nữa thì xin hãy quay về đi, chúng tôi cũng phải đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra!”

“Thần y, cậu trị bệnh cho bố tôi, tôi không kiện cậu!”

Một người đàn ông có mái tóc ngắn vội nói.

“Đây cũng không phải là chuyện kiện hay không kiện, thuốc của Tam Chỉ Đường xảy ra vấn đề, Tam Chỉ Đường phải gánh trách nhiệm!”

Lâm Dương lắc đầu nói.

Hốc mắt của Lạc Thiên đỏ lên, nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, tiền lên áy náy nói: “Thật xin lỗi các vị, lần này đều là do lỗi của tôi, tôi sẽ chấp nhận sự điều tra của các vị cảnh sát, nhanh chóng cấp một lời giải thích vừa lòng tất cả mọi người, tôi cũng sẽ chấp nhận tắt cả các trừng phạt, thật có lỗi với các vị!”

Nói xong, Lạc Thiên cúi mình thật sâu trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn Lạc Thiên, trong lòng bọn họ có chút không đành lòng.

“Bác sĩ Lạc, đó không phải là lỗi của cô.”

“Đúng vậy, thái độ làm người của bác sĩ như thế nào mà chúng tôi còn không biết nữa sao? Cô cũng không biết những thuốc này là giả.”

“Người sai ở đây là cái tên khốn Nghiêm Lãng kia!”

“Đúng vậy, Nghiêm Lãng đang ở đâu?”

“Đồ chó chết coi mạng người như cỏ rác!”

“Đánh chết anh ta!”

Mọi người kϊƈɦ động la lên, đều tìm kiếm Nghiêm Lãng.

Giờ phút này Nghiêm Lãng vẫn còn đang chui vào trong góc ngồi run rẫy, nhìn thấy mọi người đều chỉ mũi nhọn về phía mình, lúc này anh ta hú lên một tiếng kỳ lạ rồi vọt đến trước mấy vị cảnh sát đi tuần: “Đồng chí cảnh sát tuần tra, nhanh, nhanh dẫn tôi đi! Tôi sẽ phối hợp với các anh để tiếp nhận điều tra, nhanh dẫn tôi lên xel”

“Ngài Lâm cũng muốn đi cùng chúng ta, nhưng trạng thái bây giờ của cậu ấy cũng không được tốt, chờ một chút đã.”

Mặt vị cảnh sát kia nói với khuôn mặt không hề thay đổi.

“A2”

Nghiêm Lãng hoảng sợ đến mức sắc mặt thay đổi.

Bên cạnh có mấy nắm đấm bay đến, nện ở trêи mặt Nghiêm Lãng.

“ÓI|K Nghiêm Lãng liên tục kêu đau thảm thiết, chạy trối chết.

Chỉ một lát sau, Nghiêm Lãng bị đánh đến mặt mũi bầm dập rồi mới bị đưa đi xử lý.

Đương nhiên, còn có Lạc Thiên và Lâm Dương nữa.

Thái độ của đồng chí cảnh sát tuần tra với Lâm Dương rõ ràng là ôn hòa hơn rất nhiều, dù sao những người này vừa mới cứu vớt năm sinh mạng đấy.

Rất nhanh vụ án đã có kết quả, tự mình Nghiêm Lãng mua một đống thuốc giả, đánh tráo toàn bộ thuôc thang ở bên trong Tam Chỉ Đường, sau đó đưa thuốc thật đi bán, bởi vì đó đều là những dược liệu quý giá, giá cả rất đắt, chỉ dựa vào những dược liệu này, ước chừng Nghiêm Lãng đã thu lợi được máy trăm ngàn tệ.

Anh ta không chỉ liên quan đến việc bán thuốc giả, mà còn liên quan đến trộm cắp, số tiền rất lớn, hình phạt ít nhất cũng phải ngồi tù trêи ba năm.

Lạc Thiên cũng không cảm kϊƈɦ, cô toàn toàn là bị Nghiêm Lãng hãm hại, tuy rằng không cần ngồi chồm hồm ở trong tù, nhưng tiền phạt và tiền bồi thường cũng không thể thiếu được, trừ cái đó ra, Tam Chỉ Đường cũng bị giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách, đình chỉ kinh doanh để sửa đổi.

Lâm Dương cũng không bị gặng hỏi nhiều, đi đến cục cảnh sát, dường như anh vẫn ngồi ở chỗ kia uống trà nghỉ ngơi, ngoại trừ phải ký vài chữ.

Dù sao anh cũng chỉ là một người quét rác mà thôi.

“Tiểu Thiên! Em không sao chứ?”

Một tiếng hô vội vàng vang lên, nhìn thì thấy một người đàn ông có khuôn mặt tuần tú đang chạy vào cục cảnh sát.

Người đàn ông mặc quần áo tập thể ɖu͙ƈ, làn da màu lúa mì, những múi cơ bắp lộ ra phía bên ngoài vô cùng cân xứng và mê người.

Lạc Thiên đang ngồi làm thủ tục hơi sửng sốt một chút, đến khi thấy người tới là ai, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lại đen hơn vài phần.

“Anh tới đây làm gì?”

Lạc Thiên lạnh nhạt nói.



“Không phải là vì anh nghe nói em đã xảy ra chuyện hay sao?

Tiểu Thiên, anh đã nói từ trước là cái tên Nghiêm Lãng kia không phải là người tốt rồi, bây giờ thì tốt rồi đấy?”

Người đàn ông mở miệng nói.

Lạc Thiên bước ra ngoài mà không nói một lời nào.

“Thiên Thiên, anh đưa em về.”

Người đàn ông bước nhanh ra khỏi cục cảnh sát rồi hướng về phía chiếc Cayenne mới tinh, mở cửa xe ra, vẻ mặt đắc ý nói: “Sao hả? Có đẹp không? Có muốn đi thử không?”

Lạc Thiên không thèm quan tâm.

“Tiểu Thiên?”

“Tự anh quay về đi, tôi chờ người.”

Rốt cuộc Lạc Thiên cũng mát hết kiên nhẫn.

“Không phải là Nghiêm Lãng đang bị giam lại sao?”

“Không phải là Nghiêm Lãng.”

“Vậy em chờ ai?”

“Liên quan gì đến anh?”

Lạc Thiên tức giận nói.

Trong mắt Thiệu Tương xẹt qua một tia tức giận, nhưng mà đến khi nhìn thấy dáng người ma quỷ kiêu ngạo kia của Lạc Thiên, lửa giận ở trong mắt anh ta lại biến mát hơn một nửa.

Lúc này, Lâm Dương đang tập tễnh đi ra khỏi cục cảnh sát.

Lạc Thiên vội vàng chạy qua nâng anh.

“Lâm Dương, anh có khỏe không?”

“Tôi cũng không có yếu ớt đến trình độ như vậy, yên tâm, tôi còn có thể tự đi đường được.”

Lâm Dương cười cười nói.

Nhìn thấy Lâm Dương xuất hiện, rốt cuộc Thiệu Tương cũng biết người mà Lạc Thiên muốn chờ là ai, trong mắt anh ta xẹt qua một tia tức giận, âm thầm siết chặt nắm đắm.

“Anh ta là ai vậy?”

“Vẫn là câu nói kia, liên quan gì đến anh?”

Lạc Thiên hừ lạnh nói.

“Thiên Thiên…”

Thiệu Tương nóng nảy, tiền lên phía trước vài bước.

“Anh muốn làm gì hả? Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng có làm bậy, cũng không thử nhìn xem nơi này là nơi nào!”

Lạc Thiên sợ đến mức lui về phía sau hai bước.

“Thiên Thiên, ngay cả một cơ hội em cũng không chịu cho anh sao?”

Thiệu Tương vô cùng tức giận nói.

“Tôi nói là tôi không có hứng thú gì với anh hết, hai chúng ta cũng không thường hay nói chuyện với nhau, làm phiền anh đừng dây dưa với tôi nữa!”

“Muốn anh không làm phiền em nữa? Được, nhưng ít nhất em cũng phải tìm được một người nào còn xuất sắc hơn anh chứ?

Như vậy mới có thể khiến anh chịu phục được chứ, chỉ là một con tôm chân mềm như vậy thôi, cơ thể thì mỏng như tờ giấy, một bộ quần áo vỉa hè không quá hai trăm tệ, lấy gì để có thể so sánh được với anh chứ?”

Thiệu Tương khinh thường nói.

“Đồ thấp kém! Anh cho là người nào cũng giống như anh sao, có một chút tiền dơ bản liền đưa ra khoe khoang sao?”

Lạc Thiên lắm bẩm phỉ nhổ một câu, sau đó quay đầu lại nói: “Lâm Dương, chúng ta đi thôi.”

‘ DƯỢC, Lâm Dương gật đầu.

“Thiên Thiên!”

Ngay lập tức Thiệu Tương lại muốn đuổi theo,

nhưng giống như nghĩ đến cái gì, ngay lập tức lên chiếc Cayenne, lái xe xông ra ngoài.

Lạc Thiên và Lâm Dương đứng ở bên đường cái, giống như muốn đón xe taxi.

Thiệu Tương vội vàng dừng chiếc Cayenne bên cạnh hai người.

“Thiên Thiên, lên xel”

“Anh còn muốn tôi lặp lại bao nhiêu nữa? Nếu anh lại làm phiền tôi nữa! Thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Lạc Thiên tức giận nói.

Nhìn thấy thái độ cứng rắn kia của Lạc Thiên, Thiệu Tương cũng không cam lòng, anh ta trừng mắt nhìn Lâm Dương rồi nói: “Nhóc con, nếu như cậu biết điều, thì tự mình cút đi, nếu không tôi cũng không cam đoan cậu còn có thể sống ở thành phố Trường Giang được nữa hay không!”

“Thiệu Tương! Anh câm miệng lại cho tôi!”

Lạc Thiên tức giận đến mức dậm chân nói.

Nhưng vẻ mặt Lâm Dương lại vô cùng lạnh nhạt: “A? Khiến cho tôi không thể sống ở thành phố Trường Giang được nữa? Chỉ dựa vào tên nghèo như anh thôi sao?”

Lời này vừa nói ra, Thiệu Tương cứng cả họng.

Lạc Thiên cũng rất ngạc nhiên trước những lời nói này của Lâm Dương, dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn anh.

“Cậu chỉ là một kẻ ăn mặc quần áo vỉa hè, thế mà lại dám bảo một người lái xe Cayenne có giá hơn một triệu là nghèo sao?”

Thiệu Tương trừng lớn mắt nói.

“Giàu hay nghèo là tùy ở cách nhìn của mỗi người, có lẽ khi anh ở trước mặt người khác có chút tiền, nhưng khi ở trước mặt tôi, anh vẫn rất là nghèo.”

Lâm Dương nói.

“Ha ha ha ha…”



Rốt cuộc Thiệu Tương cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn, anh ta nhìn về phía Lạc Thiên rồi nói: “Thiên Thiên, em có nghe thấy không? Kẻ kia không chỉ nghèo, mà đầu óc còn có vấn đề nữa, ha ha ha…”

Lạc Thiên có chút xấu hổ, không biết nên nói gì cho tốt.

Thiệu Tương cố gắng hết sức để nhịn cười, nhìn về phía Lâm Dương nói: “Một vị thổ hào như vậy, thế cậu có thể nói cho tôi biết, cái gì mới gọi là có tiền?”

“Ít nhất cũng phải lái một chiếc xe trị giá hơn mười triệu chứ?”

“Mười…Mười triệu?”

Tròng mắt của Thiệu Tương sắp rơi ra khỏi hốc mắt, ngay sau đó lại cười một cách điên cuồng, đến mức chảy cả nước mắt: “Ha ha ha…Nói đùa cái gì vậy? Nếu như anh có thể lái một chiếc xe có giá mười triệu! Vậy thì tôi sẽ đốt chiếc Cayenne ngay tại chỗ này…”

Thiệu Tương cười một cách điên cuồng.

Nhưng dần dần, nụ cười của anh ta cũng từ từ biến mắt.

Bởi vì anh ta vừa nhìn thấy một chiếc 918 màu đỏ đang đi về phía này, rồi dừng lại bên cạnh chiếc Cayenne của anh ta.

Ba chiếc xe thần! 918!

Chỉ là trùng hợp hay sao?

Thiệu Tương dùng sức để dụi dụi mắt.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi!

Xe này không phải là của cậu ta, xe này nhất định không phải là của cậu ta!

Trong lòng Thiệu Tương không ngừng hét lên một cách điên cuồng.

Nhưng…một giọng nói đã đánh nát sự cầu nguyện của anh ta!

“Tổng giám đốc Lâm, xe của ngài!”

Một người đàn ông trung niên đi xuống từ chiếc xe 918, kia đúng là quản lý của quán rượu Giang Hoa.

“Vất vả rồi.”

Lâm Dương nhận lấy chiếc chìa khóa mà đối phương đưa cho.

“Không cần khách khí, đây là chuyện tôi nên làm.”

Quản lý cười cười, rồi lên một chiếc xe khác và rời đi.

Thiệu Tương giống như là bị sét đánh.

Lạc Thiên cũng trợn tròn mắt.

Lâm Dương… Thế mà lại có một chiếc 918…

“Ngài Thiệu, có cần tôi mua cho anh một bao diêm không?

Thêm chút xăng nữa nhé?”

Lâm Dương gõ gõ chiếc Cayenne bên cạnh, rồi cười nói.

Sắc mặt Thiệu Tương biến thành màu gan lợn, cắn răng nói: “Là thuê! Nhất định đây là xe thuê!”

“Giấy phép lái xe và hợp đồng mua xe đều ở trêи xe, anh có muốn xem hay không?”

Lâm Dương nói.

Thiệu Tương nghe thế, sắc mặt bối rối.

Anh ta nắm chặt tay lái, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Dương rồi nói: “Xem như cậu lợi hại!”

Nói xong, liền đạp chân ga rời đi.

Lạc Thiên nhìn về phía mà Thiệu Tương đã rời đi, sau đó xoay người lại, nhìn chiếc 918 rồi nói.

“Rốt cuộc anh là ai2”

“Lâm Dương, chồng của Tô Nhan.”

“Nhưng mà…Sao anh không hề giống như trong những lời đồn vậy?”

Lạc Thiên chần chờ một lát rồi nói.

Sở dĩ cô nghe thấy thanh danh của Lâm Dương, anh là một kẻ vô dụng hết ăn lại nằm, dựa vào phụ nữ để nuôi sống, cái gì cũng không chịu làm, cái gì cũng không biết, lại còn là một kẻ bắt lực rác rưởi đánh mắng cũng không thèm đáp trả.

Nhưng hôm nay…Lâm Dương đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô.

Y thuật giống như thần y, gặp biến cố cũng không sợ hãi mà còn rất bình tĩnh, còn có cả chiếc xe 918 này, cho thấy anh cũng rất có tiền…

Người này thật đúng là người chồng rác rưởi kia của Tô Nhan sao?

Cô há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện.

Nhưng đúng vào lúc này….

“Cô chủ!”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Cả người Lạc Thiên cứng lại, xoay người lại thì phát hiện ra có một người đàn ông trung niên mặc đường trang không biết đã đứng ở phía sau từ lúc nào.

“Chú Trung?”

Lạc Thiên hô lên.

“Ông chủ muốn gặp cô.”

Người đàn ông kia lạnh nhạt nói, mà ánh mắt lại nhìn Lâm Dương: “Còn có cậu nữa! Cậu Lâm!”

Lâm Dương nghe tháy vậy thì khẽ cau mày.

Ông chủ?

Chẳng lẽ là…Lạc Bắc Minh?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện