Bây giờ thái độ của người Sùng Tông Giáo đối với ông ta rất không tốt, nếu như ông ta làm lớn chuyện ở đây, Sùng Tông Giáo chắc chắn sẽ không cho ông ta ăn quả ngon.
E rằng Hoắc Ngạo cũng đã nắm bắt được điểm này mới làm ra chuyện như vậy với ông ta.
“Phong Liệt, lại sao nữa vậy?”
Tam trưởng lão từ trong phòng đi ra với vẻ mặt u ám, vô cùng bát mãn nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Đều ngồi xuống đi.”
Phong Liệt trầm giọng nói.
“Sư phụ!”
Một đám người đều nhìn Phong Liệt, nghiền răng nghiền lợi mà siết chặt nắm đắm.
“Ngồi xuống!”
Phong Liệt lại hét lên.
Các đệ tử trong lòng không cam tâm, chỉ có thể ngồi trở lại vị trí của mình.
“Mọi người, đều là hiểu lầm, không sao, không sao, mọi người uống rượu đi!”
Phong Liệt nặn ra nụ cười nhìn đám người của Sùng Tông Giáo, sau đó lại chắp tay với tam trưởng lão.
Tam trưởng lão hừ một tiếng, không nói gì.
Mọi người lúc này mới nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nhưng những vị khách đã cười thầm, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt cũng tràn đầy giễu cợt.
Phong Liệt sắc mặt tái xanh, tay cằm ly rượu cực kỳ mạnh mẽ, ly rượu cũng bị ông ta cầm đến nứt vỡ.
“Đồ hèn nhát!”
Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, lạnh lùng nói Phong Liệt nghiền răng nghiến lợi, hận không thể nhảy dựng lên cho Hoắc Kiến Quốc một đắm ngay bây giờ.
Nhưng ông ta biết rằng nếu như ông ta làm vậy thì sẽ hoàn toàn kết thúc.
Nhưng chính lúc này, ở cổng lớn đã có tiếng náo động, sau đó có một người vội vàng chạy vào.
“Sư phụ!”
Người đó hét lên một câu.
Phong Liệt kinh ngạc ngắng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra đệ tử đó chính là Tiểu Vũ người lúc trước mà ông ta phái đưa Lâm Dương xuống núi.
“Tiểu Vũ, sao con lại trở về? Không phải đi cùng Lâm…”
Phong Liệt muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này, ở phía sau Tiểu Vũ còn có một người đến.
Đó đương nhiên chính là Lâm Dương đã rời đi trước đó.
Chỉ nhìn thấy anh đi đến giữa đám khách, nhìn quanh một vòng rồi từ từ hét lên: “Giáo chủ của Sùng Tông Giáo… là ai2”
Giọng nói này, ngay lập tức khiến sảnh tiệc náo nhiệt trở: nên yên tĩnh vô cùng.
Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía người này, lại không có ai dám trả lời.
Người này là ai? To gan như vậy, vô lễ như vậy?
Không ít người trong lòng oán thầm Nhưng Lâm Dương lại thờ ơ không quan tâm đến bầu không khí kỳ quái của hiện trường rồi lại nói tiếp.
“Có ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc ai…là giáo chủ của Sùng Tông Giáo!”
Văn Mạt Tâm ở phía trêи mặt không biểu cảm, đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi đứng lên.
“Chàng trai trẻ, tìm giáo chủ này có chuyện gì sao?”
Một lời nói của Văn Mạt Tâm đã khiến bầu không khí xung quanh thoáng chốc đông cứng lại.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía con người không biết điều kia, có người cười lạnh, có người lại nghiền ngẫm.
Tuy mọi người đều không biết cậu trai này từ đâu chui ra, nhưng