Người này… không phải là một kẻ điên hoàn toàn từ đầu đến chân đến chứ?
Phong Liệt đại sư sợ hãi nghĩ.
Nhưng người điên cũng sẽ không làm ra chuyện như: vậy…
Các đệ tử Sùng Tông giáo xung quanh phẫn nộ đứng dậy.
Có người muốn đi tới dạy dỗ cái tên không biết lễ độ này một phen, nhưng đã bị Văn Mạt Tâm cản lại.
“Chàng trai trẻ, hình như chúng ta không quen biết đúng không?” Ông ta thản nhiên hỏi.
“Không quen biết tôi cũng không sao, tôi nghĩ hẳn các người biết Lạc Thiên chứ?” Lâm Dương hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Giọng nói càng thêm lạnh giá.
“Lạc Thiên?” Văn Mạt Tâm nhíu mày.
“Là đứa con gái mà Khởi Tố trưởng lão đưa về đó. Nói một cách nghiêm khắc thì cô ta còn có chút quan hệ thân thích với ngài đó ạ.” Người bên cạnh vội vã cẩn thận nói với Văn Mạt Tâm.
Lúc này, Văn Mạt Tâm mới bừng tỉnh.
Chỉ là từ trước đến nay, đối với những thân thích ở xa này, ông ta luôn không đẻ trong lòng.
“Lạc Thiên làm sao?” Văn Mạt Tâm lại hỏi.
Dù ông ta chẳng có kiên nhẫn gì, nhưng trong hoàn cảnh thế này, ông ta buộc phải thể hiện mình độ lượng, Nhưng lại thấy Lâm Dương chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Văn Mạt Tâm, thản nhiên nói: “Lạc Thiên là bạn tôi. Vừa nãy tôi thấy cô ấy bị thương rất nặng. Khởi Tố đâu rồi? Tôi hẳn là đã nói với bà ấy là tôi sẽ tới Sùng Tông giáo đón cô ấy. Sao vậy? Mấy người không nhận được tin tức này sao?”
Câu nói này đã là vô cùng không khách sáo rồi.
Không ít người đều hít ngược khí lạnh.
Người này đang làm gì vậy?
Chất vấn Văn Mạt Tâm ư?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Trong đầu anh chứa cái gì vậy?
Mọi người túa mồ hôi lạnh, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Văn Mạt Tâm nhíu mày, quay đầu nói với Văn Hải bên cạnh: “Có chuyện này sao?”
“Chưa từng nghe qua ạ.” Văn Hải lắc lắc đầu.
Thực ra Văn Hải có biết, nhưng anh ta không coi là chuyện quan trọng.
“Vậy à. Chàng trai trẻ, có phải cậu nhằm lẫn rồi không?”
Văn Mạt Tâm nhìn về phía Lâm Dương, trêи mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Nếu cậu tới uống rượu thì mời ngồi, hôm nay là ngày vui lớn của con trai tôi, tôi không muốn phá hỏng hứng thú của mọi người. Nếu không phải đến chúc mừng uống rượu thì cửa ở bên đó. Nếu cậu tự rời đi, tôi vẫn sẽ không so đo.”
Văn Mạt Tâm đã rất nẻ mặt rồi, nhưng quan khách hai bên thì đều không nhịn được mà mở miệng nói.
*Này cậu trai, mau cút đi. Đây đâu phải là nơi để giở thói ngang ngược.”
“Giáo chủ đã khoan hồng độ lượng rồi, còn không mau quỳ xuống cảm ơn giáo chủ đi? Nếu là ngày thường, e rằng ngay cả tro cốt cậu cũng không còn rồi.”
“Còn không mau quỳ xuống?”
“Quỳ xuống tạ ơn đi! Thứ chó mái!”
“Giáo chủ tha thứ nhưng chúng tôi không tha thứ đâu.
Cánh cửa này có thể ra được, nhưng bắt buộc phải là bò ral”
Khách khứa nhao nhao ầm ï, thậm chí còn có người đứng ra, trực tiếp chặn trước mặt Lâm Dương, bắt anh lập tức quỳ xuống.
Hiện trường sôi sục lên.
Những vị khách này đều nhao nhao muốn thể hiện bản thân, muốn lấy lòng Văn Mạt Tâm.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, cũng đều